YOMEDIA
NONE

Cảm nhận về diễn biến tâm lí và hành động của Mị trong đêm đông cởi trói cho A Phủ và chạy trốn.

Cảm nhận về diễn biến tâm lí và hành động của mị trong đêm đông cởi trói cho a phủ và chạy trốn
Theo dõi Vi phạm
ATNETWORK

Trả lời (2)

  • Mị là nhân vật trung tâm trong truyện ngắn “Vợ chồng A Phủ” mà nhà văn Tô Hoài đã giành nhiều tài năng và tâm huyết để xây dựng. Truyện được trích từ tập “truyện Tây Bắc” (1953) của Tô Hoài. Trong chuyến đi cùng bộ đội vào giải phóng miền Tây Bắc (1952), Tô Hoài đã có dịp sống, cùng ăn, cùng ở với đồng bào các dân tộc miền núi, chính điều đó đã giúp Tô Hoài tìm được cảm hứng để viết truyện này. Tô Hoài thành công trong “Vợ chồng A Phủ” không chỉ do vốn sống, tình cảm sống của mình mà còn là do tài năng nghệ thuật của một cây bút tài hoa. Trong “Vợ chồng A Phủ”, Tô Hoài đã sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật, trong đó nổi bật và đáng chú ý nhất là biện pháp phân tích tâm lý và hành động của Mị trong từng chặng đường đời. Điểm nghệ thuật ấy thật sự phát sáng và thăng hoa trong đoạn văn miêu tả tâm lý và hành động của nhân vật Mị trong đêm mùa đông cứu A Phủ. Qua đó ta thấy được giá trị hiện thực và nhân đạo của tác phẩm.

    Trong tác phẩm này, điều gây cho bạn đọc ấn tượng nhất đó chính là hình ảnh của cô gái “dù làm bất cứ việc gì, cô ta cũng cúi mặt, mặt buồn rười rượi”. Đó là nét tâm lý của một con người cam chịu, buông xuôi trước số phận, hoàn cảnh sống đen tối đầy bi kịch. Sở dĩ Mị có nét tính cách ấy là do cuộc sống hôn nhân cưỡng bức giữa Mị và A Sử. Mị không được lấy người mình yêu mà phải ăn đời ở kiếp với một người mà mình sợ hãi, lạnh lùng. Một nguyên nhân nữa chính là do uy quyền, thần quyền, đồng tiền của nhà thống lý Pá Tra đã biến Mị thành một đứa con dâu gạt nợ. Mang tiếng là con dâu của một người giàu có nhất vùng, nhưng thật sự Mị chỉ là một kẻ nô lệ không hơn không kém. Điều đó làm Mị đau khổ, Mị khóc ròng rã mấy tháng trời và từng có ý định ăn nắm lá ngón kết thúc cuộc đời mình. Thế nhưng “sống lâu trong cái khổ, Mị quen khổ rồi”. Chính vì thế Mị đã buông xuôi trước số phận đen tối của mình, trái tim của Mị dần chai sạn và mất đi nhịp đập tự nhiên của nó.

    Song song với nét tính cách đó lại là tâm trạng của một người yêu đời, yêu cuộc sống, mong muốn thoát khỏi hoàn cảnh sống đen tối, đầy bi kịch. Điều đó đã được thể hiện trong đêm mùa xuân.

    Trong đêm mùa xuân ấy, tâm trạng của Mị phát triển theo những cung bậc tình cảm khác nhau, cung bậc sau cao hơn cung bậc trước. Ban đầu, Mị nghe tiếng sáo Mèo quen thuộc, Mị nhẩm thầm bài hát người đang thổi rồi Mị uống rượu và nhớ lại kỷ niệm đẹp thời xa xưa… Mị ý thức được về bản thân và về cuộc đời rồi Mị muốn đi chơi. Nhưng sợi dây thô bạo của A Sử đã trói đứng Mị vào cột. Thế nhưng sợi dây ấy chỉ có thể “trói” được thân xác Mị chứ không thể “trói” được tâm hồn của một cô gái đang hòa nhập với mùa xuân, với cuộc đời. Đêm ấy thật là một đêm có ý nghĩa với Mị. Đó là đêm cô thực sự sống cho riêng mình sau hàng ngàn đêm cô sống vật vờ như một cái xác không hồn. Đó là một đêm cô vượt lên uy quyền và bạo lực đế sống theo tiếng gọi trái tim mình.

    Sau đêm mùa xuân ấy, Mị lại tiếp tục sống kiếp đời trâu ngựa. Thế nhưng viết về vấn đề này, Tô Hoài khẳng định: cái khổ cái nhục mà Mị gánh chịu như lớp tro tàn phủ khuất che lấp sức sống tiềm tàng trong lòng Mị. Và chỉ cần có một luồng gió mạnh đủ sức thổi đi lớp tro buồn nguội lạnh ấy thì đốm lửa ấy sẽ bùng cháy và giúp Mị vượt qua cuộc sống đen tối của mình. Giá trị nhân đạo của tác phẩm ngời lên ở chỗ đó.

    Và cuối cùng, luồng gió ấy cũng đến. Đó chính là những đêm mùa đông dài và buồn trên núi rừng Tây Bắc đang về. Mùa đông rét buốt như cắt da cắt thịt, vì thế đêm nào Mị cũng ra bên ngoài bếp lửa để thổi lửa hơ tay. Trong những đêm đó Mị gặp A Phủ đang bị trói đứng chờ chết giữa trời giá rét. Thế nhưng Mị vẫn thản nhiên thổi lửa hơ tay “dù A Phủ là cái xác chết đứng đó cũng thế thôi”. Tại sao Mị lại lãnh cảm, thờ ơ trước sự việc ấy? Phải chăng việc trói người đến chết là một việc làm bình thường ở nhà thống lý Pá Tra và ai cũng quen với điều đó nên chẳng ai quan tâm đến. Hay bởi Mị “sống lâu trong cái khổ, Mị quen khổ rồi” nên Mị lãnh đạm, thờ ơ trước nỗi đau khổ của người khác. Một đêm nữa lại đến, lúc đó mọi người trong nhà đã ngủ yên cả rồi, Mị lại thức dậy đến bếp đốt lửa lên để hơ tay. Lửa cháy sáng, “Mị lé mắt trông sang, thấy hai mắt A Phủ cũng vừa mở, một dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hõm má đã xám đen lại”. Đó là dòng nước mắt của một kẻ nô lệ khi phải đối mặt với cái chết đến rất gần. Chính “dòng nước mắt lấp lánh ấy” đã làm tan chảy lớp băng giá lạnh trong lòng Mị.

    Lòng Mị chợt bồi hồi trước một người, trùng cảnh ngộ. Đêm mùa xuân trước Mị cũng bị A Sử trói đứng thế kia, có nhiều lần khóc nước mắt rơi xuống miệng, xuống cổ không biết lau đi được. Mị chợt nhận ra người ấy giống mình về cảnh ngộ, mà những người cùng cảnh ngộ rất dễ cảm thông cho nhau. Mị nhớ lại những chuyện thật khủng khiếp lúc trước kia, “chúng nó bắt trói đến chết người đàn bà ngày trước cũng ở trong cài nhà này”. Lí trí giúp Mị nhận ra “Chúng nó thật độc ác”. Việc trói người đến chết còn các hơn cả thú dữ trong rừng. Chỉ vì bị hổ ăn mất một con bò mà một người thanh niên khỏe mạnh, siêng năng, say sưa với cuộc đời đã phải lấy mạng mình thay cho nó. Bọn thống trị coi sinh mạng của A Phủ không bằng một con vật. Và dẫu ai phạm tội như A Phủ cũng bị xử phạt như thế mà thôi.

    Nhớ đến những chuyện ngày trước, trở về với hiện tại, Mị đau khổ cay dắng cho thân phận của mình: “Ta là thân đàn bà chúng nó đẵ bắt ta về trình ma nhà nó rồi thì chỉ còn biết chờ ngày rũ xương ở đây thôi”. Nghĩ về mình, Mị lại nghĩ đến A Phủ “có chừng này chỉ đêm nay thôi là người kia chết, chết đau, chết đói, chết rét, phải chết. Người kia việc gì mà phải chết như thế. A Phủ…. Mị phảng phất nghĩ như vậy”. Thật sự, chẳng có lí do gì mà bọn thống lí Pá Tra bắt A Phủ phải chết vì cái tội để mất một con bò!

    Trong đầu Mị bỗng nhiên nghĩ đến cảnh A Phủ bỏ trốn và chính Mị sẽ là người chết thay cho A Phủ trên cái cột tưởng tượng đó. Thế nhưng, Mị vẫn không thấy sợ, sự suy tưởng của Mị là có cơ sở của nó. Cha con Pá Tra đã biến Mị từ một con người yêu đời, yêu cuộc sống, tài hoa chăm chỉ, hiếu thảo, tha thiết với tình yêu thành một con dâu gạt nợ, một kẻ nô lệ đúng nghĩa, chúng đã tàn ác khi trói một người đàn bà ngày trước đến chết thì chẳng lẽ chúng lại không đối xử với Mị như thế ư?

    Như vậy, chứng kiến “dòng nước mắt lấp lánh” của A Phủ, tâm trạng của Mị diễn biến phức tạp. Mị thông cảm với người cùng cảnh ngộ, Mị nhớ đến chuyện người đàn bà ngày trước, lí trí giúp Mị nhận ra bọn lãnh chúa phong kiến thật độc ác, Mị xót xa trước số phận của mình rồi Mị lại nghĩ đến A Phủ; sau đó Mị lại tưởng tượng đến cái cảnh mình bị trói đứng…

    Một loạt nét tâm lí ấy thúc đẩy Mị đến với hành động: dùng dao cắt lúa rút dây mây cởi trói cho A Phủ. Đó là một việc làm táo bạo và hết sức nguy hiểm nhưng nó phù hợp với nét tâm lí của Mị trong đêm mùa đông này. Sau khi cắt dây cởi trói cho A Phủ, Mị cũng không ngờ mình dám làm một chuyện động trời đến vậy. Mị thì thào lên một tiếng “đi ngay” rồi Mị nghẹn lại. A Phủ vùng chạy đi còn Mị vẫn đứng lặng trong bóng tối. Ta có thể hình dung được nét tâm lí ngổn ngang trăm mối của Mị lúc này. Lòng Mị rối bời với trăm câu hỏi: Vụt chạy theo A Phủ hay ở đây chờ chết?. Thế là cuối cùng sức sống tiềm tàng đã thôi thúc Mị phải sống và Mị vụt chạy theo A Phủ. Trời tối lắm nhưng Mị vẫn băng đi. Bước chân của Mị như đạp đổ uy quyền, thần quyền của bọn lãnh chúa phong kiến đương thời đã đè nặng tâm hồn Mị suốt bao nhiêu năm qua. Mị đuổi kịp A Phủ và nói lời đầu tiên. Mị nói với A Phủ sau bao nhiêu năm câm nín: “A Phủ. Cho tôi đi! Ở đây thì chết mất”. Đó là lời nói khao khát sống và khát khao tự do của nhân vật Mị. Câu nói ấy chứa đựng biết bao tình cảm và làm quặn đau trái tim bạn đọc. Đó chính là nguyên nhân – hệ quả của việc Mị cắt đứt sợi dây vô hình ràng buộc cuộc đời của mình. Thế là Mị và A Phủ dìu nhau chạy xuống dốc núi. Hai người đã rời bỏ Hồng Ngài – một nơi mà những kỉ niệm đẹp đối với họ quá ít, còn nỗi buồn đau, tủi nhục thì chồng chất không sao kể xiết. Hai người rời bỏ Hồng Ngài và đến Phiềng Sa, nhưng những ngày phía trước ra sao họ cũng chưa biết đến…

    Rõ ràng, trong đêm mùa đông này, sức sống tiềm tàng đóng một vai trò hết sức quan trọng. Chính nó đã giúp Mị vượt lên trên số phận đen tối của mình. Mị cứu A Phủ cũng đồng nghĩa với việc Mị tự cứu lấy bản thân mình. Qua đoạn trích trên, Tô Hoài đã ca ngợi những phẩm chất đẹp đẽ của người phụ nữ miền núi nói riêng và những người phụ nự Việt Nam nói chung. Tô Hoài đã rất cảm thông và xót thương cho số phận hẩm hiu, không lối thoát của Mị. Thế nhưng bằng một trái tim nhạy cảm và chan chứa yêu thương, Tô Hoài đã phát hiện và ngợi ca đốm lửa còn sót lại trong trái tim Mị. Tư tưởng nhân đạo của nhà văn sáng lên ở đó. Đồng thời qua tác phẩm, Tô Hoài cũng đã khẳng định được chân lí muôn đời: ở đâu có áp bức bất công thì ở đó có sự đấu tranh để chống lại nó dù đó là sự vùng lên một cách tự phát như Mị. Quả thật qua đó tác phẩm này giúp ta hiểu được nhiều điều trong cuộc sống.

    Với truyện ngắn “Vợ chồng A Phủ” nói riêng và tập “Truyện Tây Bắc” nói chung, ta hiểu vì sao Tô Hoài lại thành công trong thể loại truyện ngắn đến như vậy. Nét phong cách nghệ thuật: màu sắc dân tộc đậm đà chất thơ chất trữ tình thấm đượm, ngôn ngữ lời văn giàu tính tạo hình đã hội tụ và phát sáng trong truyện ngắn này. Tác phẩm “Truyện Tây Bắc” xứng đáng với giải nhất truyện ngắn – giải thưởng do Hội nghệ sĩ Việt Nam trao tặng năm 1954 – 1955. Và “Vợ chồng A Phủ” thực sự để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng bạn đọc bởi những giá trị nghệ thuật, giá trị hiện thực và giá trị nhân đạo của nó. Truyện ngắn này quả là một truyện ngắn tiêu biểu cho phong cách Tô Hoài.

    Truyện “Vợ chồng A Phủ” giúp độc giả cảm thông sâu sắc trước nỗi khổ của người phụ nữ trong xã hội phong kiến miền núi, từ đó giúp chúng ta ngày càng trân trọng khát vọng của họ hơn. Đây quả là một tác phẩm văn chương đích thực bởi nó đã góp phần nhân đạo hóa tâm hồn bạn đọc như Nam Cao đã quan niệm trong truyện ngắn “Đời thừa”.

      bởi Huất Lộc 04/03/2020
    Like (0) Báo cáo sai phạm
  • YOMEDIA

    Video HD đặt và trả lời câu hỏi - Tích lũy điểm thưởng

  •  MB : Tô Hoài là bậc thầy về miêu tả tâm lí nhân vật . Nổi bật là đoạn văn miêu tả tâm lí và hành động của nhân vật Mị trong đêm cởi trói và chạy trốn theo A Phủ trong truyện ngắn " Vợ chồng A Phủ "

    TB : 

    1. Dẫn ( Gioi thiệu tác giả + tác phẩm )

    - Tô Hoài là một nhà văn xuất sắc của nền văn học Việt thời kháng chiến cứu nước . Ông để lại cho đời khối lượng sáng tác đồ sộ với hơn 200 tác phẩm đặc sắc trên nhiều thể loại . Nhà văn thành công nhât trong thể loại truyện ngắn . 

    -" Vợ chồng A Phủ " nằm trong chùm tác phẩm viết về Tây Bắc , được sáng tác trong chuyến đi thực tế của tác giả cùng các chiến sĩ bộ đội lên giải phóng đồng bào miền núi . Chuyến đi ấy đã để lại cho nhà văn cái nhìn sâu săc cùng tình cảm sâu đậm về thiên nhiên và con người nơi đây . Tác phẩm là bức tranh chân thực về cuộc sống lao động và nét đẹp tâm hồn của những con người vùng cao dưới ách thống trị của chế độ thực dân phong kiến tàn bạo . 

    2. Tâm lí và hành động của Mị 

       a. Giới thiệu A Phủ 

    - Chàng trai nghèo khổ , mồ côi cha mẹ 

    - Có ý chí vô cùng lớn 

    - Vì đánh A Sử , A Phủ bị phạt vạ trở thành con ở trừ nợ nhà thống lí Pá Tra , cùng chung kiếp nô lệ giống Mị 

    - Một lần sơ ý để hổ vồ mất bò , anh bị thống lí trói đứng cả ngày lẫn đêm mùa đông buốt giá 

       b. Tâm lí của Mị trước đêm giải cứu A Phủ 

    - Từ 1 cô gái xinh đẹp yêu đời nay biến thành con người vô cảm 

    - Đêm giá rét , đêm nào Mị cũng dậy thổi lửa hơ tay 

    - Thấy A Phủ bị trói đứng nhưng vẫn thản nhiên thờ ơ " Nếu A Phủ là cái xác chết đứng đây thì cũng thế thôi " . Mị vẫn trở dậy , vẫn sưởi , chỉ biết còn ngọn lửa . 

    * Giọt nước mắt thức tỉnh đời người : 

    - Như mọi đêm , Mị dậy thổi lửa hơ tay , ngọn lửa bập bùng sáng lên , lé mắt trông sang , Mị bỗng bắt gặp dòng nước mắt lấp lánh bò xuống hai hõm má tuyệt vọng của A Phủ . 

    - Sau mọi nỗ lực tự cứu mình nhưng k thành , trong phút bất lực , tuyệt vọng >> A Phủ đã khóc 

    - Giọt nước mắt mang đến sự thay đổi lớn lao trong tâm hồn Mị : 

         + Mị nhớ lại ngày xưa mình cũng bị trói đứng

         + Nhớ đến tình cảnh của bản thân , cô đồng cảm với người cùng khổ 

         + Cảm nhận được sự độc ác không thể dung thứ của gia đình thống lí Pá Tra 

    - Mị bỗng nghĩ đến cảnh A Phủ bỏ trốn và mình sẽ là người chết thay . Nhưng cô vẫn không sợ . 

    * Hành động dứt khoát : dùng dao cắt dây trói cho A Phủ 

    - Việc làm vô cùng táo bạo , hết sức nguy hiểm nhưng lại phù hợp với nét tâm lí của Mị hiện giờ 

    - Miệng thì thào lên 1 tiếng " đi ngay " và nghẹn lại . A Phủ vùng chạy còn Mị vẫn đứng lặng trong bóng tối . Trong lòng rối bời " Nên đi hay nên ở" 

    - Cuối cùng , sức sống , niềm khát khao tự do đã chiến thắng , thôi thúc Mị chạy theo A Phủ . " Trời tối lắm nhưng Mị vẫn băng di " bước chân nàng như đạp đổ thần quyền , cường quyền kìm hãm bấy lâu nay . 

    - Mị đuổi kịp A Phủ và nói lời đầu tiên sau bao năm câm nén , " A Phủ , cho tôi đi ! Ở đây thì chết mất thôi " >> Đó là tiếng nói khát khao sống , khát khao tự do >> Chứa đựng biết bao tình cảm  >> Gây bất ngờ , ấn tượng sâu đậm trong tâm trí người đọc 

    - Mị cùng A Phủ dìu nhau chạy xuống dốc núi . Hai người đã rời bỏ Hồng Ngài - mảnh đất tuy gắn bó máu thịt nhưng lại tràn đầy đau khổ , đến Phiềng Sa dẫu chẳng biết ngày mai sẽ ra sao . 

    + Thức chất , đây là một quá trình nhận thức : Nhận thức được thực tại xót xa , cay đắng . Mị cứu A Phủ bởi cô nhận ra sự bất công phi lí sắp giết chết 1 con người vô tội , đồng cảm với người mang chung số phận bất hạnh . Đúng như câu nói muôn đời " Ở đâu có áp bức , ở đó có đấu tranh " 

    + Chính sức sống tiềm tàng đã giúp Mị vượt lên số phận , giải cứu A Phủ cũng là giải cứu chính bản thân >> Nhà văn ca ngợi phẩm chất đẹp đẽ của con người miền núi , đặc biệt là người phụ nữ 

        c. Đánh giá 

    - Mị đã có cú lội ngược dòng táo bạo thay đổi số mệnh cuộc đời cô . Diễn biến tâm lí căng thẳng , cuối cùng đã đi đến hành động đúng đắn càng ca ngợi vẻ đẹp tâm hồn cùng sức sống tiềm tầng mãnh liệt của người phụ nữ vùng cao 

    - Nội dung : 

    +Phản ánh  số phận nghèo khổ , cay đắng của người dân vùng cao dưới ách thống trị của bọn phong kiến thực dân 

    + Tội ác không thể dung thứ của chế độ cầm quyền

    + Tình yêu thương cùng sụ đồng cảm của tác giả 

    + Tôn trọng , ca ngợi vẻ đẹp tâm hồn , sức sống tiềm tàng mãnh liệt bên trong lớp áo cực khổ , vô cảm 

    - Nghệ thuật : 

    + Khả năng xây dựng nhân vật cùng khả năng miêu tả tâm lí bậc thầy của Tô Hoài 

    + Trần thuật uyển chuyển , linh hoạt , từ ngữ chọn lọc , câu văn tả thực nhưng đậm chất thơ

    KB : Nét chuyển dòng tâm lí và hành động của Mị trong đêm cứu A Phủ để lại ấn tượng sâu đậm trong tâm trí bạn đọc 

     

     

      bởi Ngô Thị Phương Thảo 08/03/2020
    Like (0) Báo cáo sai phạm

Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!

Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản

Gửi câu trả lời Hủy
 
NONE

Các câu hỏi mới

AANETWORK
 

 

YOMEDIA
ATNETWORK
ON