YOMEDIA
NONE

Viết về ngày khai trường có sử dụng quan hệ từ

bài văn về ngày khai trường có sử dụng quan hệ từ

Theo dõi Vi phạm
ATNETWORK

Trả lời (3)

  •  Khi nàng thu thay áo mới, khoác lên mình tấm áo kiêu sa, kiều diễm của ngàn chiếc lá nhuốm vàng kết trong nắng nhạt, khi hương hoa sữa thoang thoảng quyện trong từng con gió mỏng manh xen vào từng hàng cây, góc phố khiến lòng người lâng lâng thì đó cũng là lúc bắt đầu mùa tựu trường – mùa dệt nên những ước mơ, khát vọng, đam mê của tuổi học trò. Năm năm học dưới mái trường Tiểu học dân lập Lê Quý Đôn là năm lần khai giảng với những cung bậc cảm xúc không hoàn toàn giống nhau. Và có thể nói ngày khai trường năm nay là ấn tượng nhất với những học sinh lớp Năm như chúng tôi.

          Từ sáng sớm, khi thành phố còn chìm trong biển mây mù của những đợt mưa thu chưa dứt, gió nhuốm lạnh, len lỏi vào tận góc nhỏ của căn phòng, tôi đã giật mình trở dậy trong tâm trạng háo hức đợi chờ. Và chắc rằng không phải riêng tôi mà các bạn tôi cũng vậy, có lẽ ai cũng nhận ra mình lớn hơn thật nhiều khi trở thành những cánh chim đầu đàn của tổ ấm Lê Quý Đôn thân yêu. Cảm giác vui sướng ấy cứ dâng lên, nảy nở trong lòng tôi như những đóa hoa tươi mỉm cười trong nắng sớm. Tôi đến trường trong niềm vui hân hoan.

     Xa xa, ẩn dưới tán lá xanh mát, cổng trường hình ngôi nhà dần hiện ra theo bước chân tôi. Đến gần, cánh cửa rộng mở như người mẹ thân yêu dang rộng vòng tay đón các con thơ vào lòng. Bước qua cổng trường là hàng loạt những cảnh tượng bất ngờ hiện ra trước mắt tôi. Ôi! Trường tôi sao hôm nay đẹp thế? Nào cờ, nào hoa, nào dây trang trí và cả những chùm bóng bay bắt mắt đủ các sắc màu… Lạ thay, có nhiều nhóm học sinh đã đến trường tự bao giờ - thì ra không phải tôi đến sớm nhất như tôi đã nghĩ.

    Một lúc sau, học sinh chúng tôi đã có mặt đông đủ, các thầy cô đều mặc lễ phục thật đẹp mắt. Vậy mà mưa vẫn rơi. Giọt ngắn giọt dài nối đuôi nhau đáp xuống mặt sân, tưởng như buổi khai trường sẽ bị hoãn lại mất. Lúc đó, tôi mới cảm nhận được thế nào là cảm giác chờ đợi, nôn nao đến nóng lòng. Chốc chốc, chúng tôi lại chạy ra hành lang ngó xuống sân và thầm mong trời tạnh hẳn. Cuối cùng thì buổi lễ được tiến hành muộn hơn so với dự định nhưng cũng cực kì thành công.

          Những tiết mục văn nghệ mở màn sôi động đã hâm nóng bầu không khí se lạnh của buổi sáng mùa thu. Chúng em như những chú chim non cất cao tiếng hát ngợi ca mái trường – tổ ấm thân yêu thứ hai trong niềm tự hào khôn xiết. Sân trường ngập một màu đỏ của cờ và hoa. Không còn chút cảm giác se lạnh nào mà chỉ còn quanh đây cảm giác ấm áp và rất đỗi thân thương.

     Sau phần văn nghệ chào mừng, toàn trường đứng dậy làm lễ Chào cờ. Học sinh các lớp đứng trang nghiêm hệt như những chú lính trong đội quân tinh nhuệ đang sẵn sàng chiến đấu. Nhìn các em học sinh lớp Một còn bé nhỏ và lộ rõ vẻ ngây ngô, chợt ùa về trong tôi hình ảnh của năm năm về trước – lúc ấy tôi cũng như các em. Nhanh thật đấy các bạn ạ! Phải chăng bước chân của thời gian không tạo ra âm thanh nên nhiều khi ta không chú ý, để đến lúc ngoảnh lại mới ngỡ ngàng thời gian trôi qua thật nhanh… Rồi bài hát Quốc ca và Đội ca lần lượt được vang lên hào hùng thể hiện niềm tự hào dân tộc và quyết tâm phấn đấu học tập của học sinh chúng tôi. Không khí bắt đầu lắng dần khi cô Hiệu phó Phạm Thị Lan lên đọc thư của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang. Lá thư như một lời động viên, cổ vũ và nhắn nhủ chúng ta phải cố gắng học tập, rèn luyện ngày một tốt hơn: “Dù khó khăn đến đâu cũng phải tiếp tục…học tốt”. Và có lẽ phần ấn tượng nhất, gây xúc động nhất trong tôi là giây phút cô Hiệu trưởng Bùi Thị Quỳnh Hương lên đọc diễn văn khai giảng và đánh trống khai trường. Những giai điệu trầm bổng ấy đã quá quen thuộc suốt mấy năm qua mà sao hôm nay tôi nghe bồi hồi đến lạ. Mái trường ơi, thầy cô ơi, có phải đây là lần cuối cùng chúng con – những học sinh cuối cấp được nghe tiếng trống khai giảng dưới mái trường Tiểu học thân thương này? Suốt bốn năm qua, ngày lại ngày, sau tiếng trống trường là lớp học lại ngân lên lời thầy cô giảng bài, những phép toán, những bài văn,… đưa chúng con đến chân trời mới lạ…

    Tiếng trống khai trường vang lên khép lại những ngày hè sôi động và mở ra một năm học mới đầy ý nghĩa. Tôi thầm hứa sẽ cố gắng hết mình để đạt được kết quả cao nhất trong năm học cuối cấp này. Những chùm bóng bay bay lên cao, cao mãi mang theo ước mơ và và khát vọng của tuổi học trò chúng tôi.

     

    Năm nay em học lớp Năm

    Là gương anh chị cho đàn em thơ

    Em luôn biết quý thì giờ

    Biết yêu cái chữ, yêu điều phải, hay

    Mê say, chăm chỉ sớm chiều

    Để em xứng cháu Bác Hồ kính yêu…

    Bạn tham khảo nhé! Bài viết nào cũng có sử dụng QHT

     

      bởi Sương Thảo 11/01/2019
    Like (0) Báo cáo sai phạm
  • YOMEDIA

    Video HD đặt và trả lời câu hỏi - Tích lũy điểm thưởng

  • Giờ đây tôi đã lớn, đã là một học sinh lớp 8 của trường trung học phổ thông. Nhưng chưa bao giờ, tôi quên được những kỉ niệm của ngày tựu trường đầu tiên vào lớp Một. Nhất là khi mùa thu đang đến, lòng tôi lại nao nức, xốn xang, những kỉ niệm nhẹ nhàng, mà đậm đà, sâu sắc.
    Buổi mai hôm ấy, một buổi mai trời đẹp. Những đám mây trôi hững hờ khé đùa nghịch trên không trung. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi quanh những cây bên đường. Những chiếc lá vàng lượn vài vòng ở trên không, rồi nhẹ nhàng theo cơn gió chạm mặt đất... Xào xạc... Như mọi hôm của năm trước thôi, mẹ vẫn đưa tôi đi học mẫu giáo bằng chiếc xe đẹp cũ này. Nhưng, hôm nay thì khác. Tất cả đều thay đổi một cách ngỡ ngàng. Từ bầu trời, đến cái cây hay ngôi nhà ven đường, dường như đều thay đổi. Tôi cảm thấy như vậy. Và bỗng nhận ra rằng, trong lòng tôi dường như có một cảm giác nào đó, khó tả. Cảm giác như mình đang thay đổi, để bước vào một thế giới màu nhiệm khác, to lớn hơn, đẹp đẽ hơn nhưng cũng xa lạ hơn. Cuối cùng cánh cổng trường cấp 1 cũng hiện ra trước mắt tôi. Nó to lớn quá! Tôi ngạc nhiên nhìn cánh cổng. Bê trong kia, mọi người đang tụ tập rất đông, nói cười rộn rã. Và cũng thoáng lác đác vài cô cậu trạc tuổi tôi, nắm chặt tay người thân và chỉ rụt rè nhìn ra quanh mình. Tôi nắm chặt tay mẹ, đi từng bước, từ từ. Sau đó, một cô giáo có mái tóc đen, dài, mặc chiếc áo dài thướt tha, hiền dịu bước đến bên chúng tôi và nói:" Hôm nay là ngày vào lớp 1 đầu tiên của các em, các em hãy cố gắng học tập nhé. Xin cảm ơn các bậc phụ huynh đã quan tâm đến việc giáo dục cho thế hệ trẻ!" Các phụ huynh vỗ tay rồi thì thầm điều gì đó với con mình. Các bạn xếp hàng trước cửa rồi chuẩn bị đi vào lớp. Tôi ngỡ ngàng. Một bàn tay dịu dàng nắm lấy vai tôi và đẩy tôi về phía các bạn đang đứng. Tôi không hiểu gì vẫn ngơ ngác và sợ hãi, tôi phải xa mẹ... Tôi bật khóc, ngay giữa đám đông. Cô giáo bước xuống nắm tay tôi, dắt vào lớp đưa tôi đến chỗ ngồi của mình. Tôi ngừng khóc, nhìn cô và các bạn nhỏ quanh mình. Rồi tự nhiên tôi thấy mình không còn sợ sệt gì nữa. Một cảm giác mới mẻ tràn đến bên tôi. Tôi thấy mình như chững chạc, lớn hẳn lên vậy. Tôi khoanh tay lên bàn, mở quyển vở và lấy chiếc bút chì chuẩn bị viết bài...
    Những ngày đầu tiên ấy, rồi cũng qua, nhưng nó để lại trong lòng tôi 1 kỉ niệm đẹp mà dường như suốt đời không quên. Những cảm xúc trong sáng, hồn nhiên thưở ấy, tôi luôn để nó trong một góc của trái tim mình, để luôn nhớ về nó. Ngày đầu tiên đi học.

      bởi ミ★Bạch Kudo★彡 11/01/2019
    Like (1) Báo cáo sai phạm
  • Khi nàng thu thay áo mới, khoác lên mình tấm áo kiêu sa, kiều diễm của ngàn chiếc lá nhuốm vàng kết trong nắng nhạt, khi hương hoa sữa thoang thoảng quyện trong từng con gió mỏng manh xen vào từng hàng cây, góc phố khiến lòng người lâng lâng thì đó cũng là lúc bắt đầu mùa tựu trường – mùa dệt nên những ước mơ, khát vọng, đam mê của tuổi học trò. Năm năm học dưới mái trường Tiểu học dân lập Lê Quý Đôn là năm lần khai giảng với những cung bậc cảm xúc không hoàn toàn giống nhau. Và có thể nói ngày khai trường năm nay là ấn tượng nhất với những học sinh lớp Năm như chúng tôi.

          Từ sáng sớm, khi thành phố còn chìm trong biển mây mù của những đợt mưa thu chưa dứt, gió nhuốm lạnh, len lỏi vào tận góc nhỏ của căn phòng, tôi đã giật mình trở dậy trong tâm trạng háo hức đợi chờ. Và chắc rằng không phải riêng tôi mà các bạn tôi cũng vậy, có lẽ ai cũng nhận ra mình lớn hơn thật nhiều khi trở thành những cánh chim đầu đàn của tổ ấm Lê Quý Đôn thân yêu. Cảm giác vui sướng ấy cứ dâng lên, nảy nở trong lòng tôi như những đóa hoa tươi mỉm cười trong nắng sớm. Tôi đến trường trong niềm vui hân hoan.

     Xa xa, ẩn dưới tán lá xanh mát, cổng trường hình ngôi nhà dần hiện ra theo bước chân tôi. Đến gần, cánh cửa rộng mở như người mẹ thân yêu dang rộng vòng tay đón các con thơ vào lòng. Bước qua cổng trường là hàng loạt những cảnh tượng bất ngờ hiện ra trước mắt tôi. Ôi! Trường tôi sao hôm nay đẹp thế? Nào cờ, nào hoa, nào dây trang trí và cả những chùm bóng bay bắt mắt đủ các sắc màu… Lạ thay, có nhiều nhóm học sinh đã đến trường tự bao giờ - thì ra không phải tôi đến sớm nhất như tôi đã nghĩ.

    Một lúc sau, học sinh chúng tôi đã có mặt đông đủ, các thầy cô đều mặc lễ phục thật đẹp mắt. Vậy mà mưa vẫn rơi. Giọt ngắn giọt dài nối đuôi nhau đáp xuống mặt sân, tưởng như buổi khai trường sẽ bị hoãn lại mất. Lúc đó, tôi mới cảm nhận được thế nào là cảm giác chờ đợi, nôn nao đến nóng lòng. Chốc chốc, chúng tôi lại chạy ra hành lang ngó xuống sân và thầm mong trời tạnh hẳn. Cuối cùng thì buổi lễ được tiến hành muộn hơn so với dự định nhưng cũng cực kì thành công.

          Những tiết mục văn nghệ mở màn sôi động đã hâm nóng bầu không khí se lạnh của buổi sáng mùa thu. Chúng em như những chú chim non cất cao tiếng hát ngợi ca mái trường – tổ ấm thân yêu thứ hai trong niềm tự hào khôn xiết. Sân trường ngập một màu đỏ của cờ và hoa. Không còn chút cảm giác se lạnh nào mà chỉ còn quanh đây cảm giác ấm áp và rất đỗi thân thương.

     Sau phần văn nghệ chào mừng, toàn trường đứng dậy làm lễ Chào cờ. Học sinh các lớp đứng trang nghiêm hệt như những chú lính trong đội quân tinh nhuệ đang sẵn sàng chiến đấu. Nhìn các em học sinh lớp Một còn bé nhỏ và lộ rõ vẻ ngây ngô, chợt ùa về trong tôi hình ảnh của năm năm về trước – lúc ấy tôi cũng như các em. Nhanh thật đấy các bạn ạ! Phải chăng bước chân của thời gian không tạo ra âm thanh nên nhiều khi ta không chú ý, để đến lúc ngoảnh lại mới ngỡ ngàng thời gian trôi qua thật nhanh… Rồi bài hát Quốc ca và Đội ca lần lượt được vang lên hào hùng thể hiện niềm tự hào dân tộc và quyết tâm phấn đấu học tập của học sinh chúng tôi. Không khí bắt đầu lắng dần khi cô Hiệu phó Phạm Thị Lan lên đọc thư của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang. Lá thư như một lời động viên, cổ vũ và nhắn nhủ chúng ta phải cố gắng học tập, rèn luyện ngày một tốt hơn: “Dù khó khăn đến đâu cũng phải tiếp tục…học tốt”. Và có lẽ phần ấn tượng nhất, gây xúc động nhất trong tôi là giây phút cô Hiệu trưởng Bùi Thị Quỳnh Hương lên đọc diễn văn khai giảng và đánh trống khai trường. Những giai điệu trầm bổng ấy đã quá quen thuộc suốt mấy năm qua mà sao hôm nay tôi nghe bồi hồi đến lạ. Mái trường ơi, thầy cô ơi, có phải đây là lần cuối cùng chúng con – những học sinh cuối cấp được nghe tiếng trống khai giảng dưới mái trường Tiểu học thân thương này? Suốt bốn năm qua, ngày lại ngày, sau tiếng trống trường là lớp học lại ngân lên lời thầy cô giảng bài, những phép toán, những bài văn,… đưa chúng con đến chân trời mới lạ…

    Tiếng trống khai trường vang lên khép lại những ngày hè sôi động và mở ra một năm học mới đầy ý nghĩa. Tôi thầm hứa sẽ cố gắng hết mình để đạt được kết quả cao nhất trong năm học cuối cấp này. Những chùm bóng bay bay lên cao, cao mãi mang theo ước mơ và và khát vọng của tuổi học trò chúng tôi.

      bởi B Ming_ 13/01/2019
    Like (0) Báo cáo sai phạm

Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!

Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản

Gửi câu trả lời Hủy
 
NONE

Các câu hỏi mới

AANETWORK
 

 

YOMEDIA
ATNETWORK
ON