YOMEDIA

Vẻ đẹp trong một bài ca dao về Bình Định

Tải về
 
NONE

Bài văn mẫu Vẻ đẹp trong một bài ca dao về Bình Định dưới đây đã được Học247 sưu tầm từ những bài văn hay nói về địa danh Bình Định nhằm giúp các em hiểu hơn về vùng đất này. Chúc các em sẽ có được một bài văn thật hay nhé! Ngoài ra, để làm phong phú thêm kiến thức cho bản thân, các em có thể tham khảo thêm bài giảng Những câu hát dân gian về vẻ đẹp quê hương.

ADSENSE

1. Sơ đồ tóm tắt gợi ý

2. Dàn bài chi tiết

a. Mở bài:

- Giới thiệu khái quát về nội dung bài ca dao:

"Bình Định có đá Vọng Phu

Có đầm Thị Nại, có Cù Lao Xanh

Em về Bình Định cùng anh

Được ăn bí đỏ nấu canh nước dừa"

b. Thân bài:

- Giải thích từng địa danh có trong bài ca dao:

+ Đá Vọng Phu

+ Đàm Thị Nại

+ Cù Lao xanh

- Nói về món ăn Bình Định:

+ Được ăn bí đỏ nấu canh nước dừa.

- Ý nghĩa bài ca dao.

c. Kết bài:

- Khái quát lại nội dung và nghệ thuật bài ca dao.

3. Bài văn mẫu

Đề bài: Em hãy viết bài văn ngắn phân tích một bài ca dao về Bình Định.

Gợi ý làm bài:

Ca dao là tiếng hát tâm tình của người lao động một nắng hai sương. Rung cảm  trước vẻ đẹp của núi sông mỹ lệ, nghệ sĩ dân gian không chỉ muốn thể hiện qua ca dao mối quan hệ gắn bó của mình với thiên nhiên mà còn gửi gắm vào đó tình yêu tha thiết đối với con người, quê hương xứ sở. Bài ca dao Bình Định có đá Vọng Phu thuộc hệ thống này.

"Bình Định có đá Vọng Phu

Có đầm Thị Nại, có Cù Lao Xanh

Em về Bình Định cùng anh

Được ăn bí đỏ nấu canh nước dừa"

Ngôn ngữ nghệ thuật trong ca dao cũng như trong thơ đều được tổ chức theo hai phương thức tạo hình và biểu hiện. Phương thức tạo hình là trực tiếp miêu tả các hiện tượng của hiện thực, vẽ nên bức tranh về cuộc sống  mà ta thường thấy trong sử thi và trường ca. Còn phương thức biểu hiện không chủ định tạo ra bức tranh về cuộc sống, mà qua chất liệu ngôn ngữ của tác giả nó biểu hiện những cảm nghĩ nhất định của con người, thể hiện cách nhận thức đánh giá của con người đối với cuộc sống.

Trở lại bài ca dao trên, ở hai câu đầu tác giả đưa vào các địa danh sau động từ "có" được lặp đi lặp lại: đá Vọng Phu, đầm Thị Nại, Cù Lao Xanh mà không miêu tả gì thêm, vì các địa danh này đã in đậm trong tiềm thức của người Bình Định, và mỗi địa danh là một hình ảnh ẩn chứa một tần số văn hóa cao.

Hòn Vọng Phu hàm chứa một cổ tích ca ngợi phẩm chất tuyệt vời của người phụ nữ - phẩm chất của người vợ thủy chung với chồng tới cùng cực. Từ Lạng Sơn, Thanh Hóa cho đến Bình Định và các tỉnh duyên  hải Nam Trung bộ, có lẽ ở đâu có núi lan ra tận  biển là ở đấy có hòn Vọng Phu. Và cũng có lẽ không ở đâu có nhiều hòn Vọng Phu gắn với sự tích của một mối tình ngang trái như ở nước ta...

Nàng Vọng Phu Bình Định đứng trên đỉnh núi trông ra Biển Đông chẳng quản tháng năm, chờ chồng đến hóa đá nên ngọn núi nàng đứng chờ chống được dân gian gọi là Núi Bà. Nói tới hòn Vọng Phu là nói tới lòng thủy chung son sắt - một nhân cách cao đẹp của người phụ nữ Bình Định.

Đầm Thị Nại, nơi hai con sông Côn và sông Hà Thanh đổ ra biển,  không chỉ là một thắng  cảnh có tự  ngàn xưa  mà  còn  là một vịnh biển mang nhiều dấu tích lịch sử. Bao trận thủy chiến thư hùng đã diễn ra trên vùng sóng nước này, đặc biệt là những trận thủy chiến giữa quân Tây Sơn và quân Nguyễn Ánh đã để lại nhiều truyền thuyết, nhiều giai thoại về lòng dũng cảm và khí phách oai hùng của nghĩa quân Tây Sơn.  Nói đến đầm Thị Nại là nói đến một vùng vịnh đẹp, lừng lẫy chiến công, lung linh huyền thoại…

Cù Lao Xanh như một bình phong án ngữ phía đông nam cửa Thị Nại và thành phố Quy Nhơn ngày nay. Cù Lao Xanh rất quen thuộc với ngư dân Bình Định vì khi chưa có hải đăng xây trên đảo, nó là ngọn tiêu phong để ngư dân Bình Định dong thuyền vào nam ra bắc định hướng về quê nhà.

Ba địa danh - ba hình ảnh trong bài ca dao không chỉ tượng trưng cho non nước, cảnh trí thiên nhiên Bình Định mà còn ẩn chứa vẻ đẹp tâm hồn, cốt cách người Bình Định.

Hai câu đầu chủ yếu nói về cảnh, hai câu sau gợi tình nên bóng dáng con người xuất hiện: Em về Bình Định cùng anh. Đến đây cho thấy tác giả bài ca là "anh", là nhân vật trữ tình. Còn đối tượng trữ tình là "em". "Anh" và "Em" đều là đại từ phiếm chỉ. Câu thứ ba là một lời mời người bạn gái phương xa về quê anh. Lý do mời được nói rõ ở câu cuối cùng:Được ăn bí đỏ nấu canh nước dừa.

Nếu em về Bình Định sẽ được thưởng thức món ăn: canh bí đỏ nấu với nước dừa – một đặc sản người quê anh ưa thích. Lời mời có pha chút tinh nghịch nhưng chân tình nên dù cho "Em" có e ngại… nhưng  hẳn là khó chối từ!

Trong hai câu sau tuy có anh và em, có anh mời em nhưng quan hệ giữa anh và em chưa phải là một quan hệ đã được xác định trong tình yêu lứa đôi, chưa phải là một tình yêu đã ít nhiều gắn bó. Anh mới là người đại diện cho các chàng trai Bình Định mời em là cô gái phương xa hãy về quê anh – nơi có núi sông, vịnh biển, có đảo xanh xinh đẹp, có đặc sản đậm đà hương vị dân quê.

Tuy không miêu tả nhưng ở hai câu đầu tiềm ẩn những rung cảm sâu sắc của con người trước thiên nhiên tươi đẹp gắn bó với cuộc sống. Ở hai câu sau,  nhờ có con người xuất hiện, có quan hệ giữa con người với con người mà bài ca sống động hẳn lên.

Với mô-típ có sẵn trong nghệ thuật truyền thống của ca dao, tác giả dân gian đã chọn đúng những địa danh điển hình, tạo nên một khung cảnh điển hình không những đẹp về thiên nhiên mà còn ẩn chứa vẻ đẹp của hồn người.

Giá trị chủ yếu của bài ca là chứa đựng một nội dung lành mạnh, trong sáng với một nghệ thuật giản dị mà sâu sắc. Chỉ với  4 câu lục bát gồm 28 chữ, bài ca dao đã tái hiện lên trước mắt ta một bức tranh với những cảnh và tình. Tình và cảnh quyện vào nhau trong nước non Bình Định - xứ sở đẹp, thơ mộng với những con người tình sâu nghĩa nặng, gắn bó bền chặt với quê hương - Một xứ sở lung linh ánh ngọc nhân văn, quyến rũ lòng người.

(Sưu tầm)

 

AANETWORK
 

 

YOMEDIA
AANETWORK
OFF