YOMEDIA

Kể lại cuộc gặp gỡ của Mị Châu và Trọng Thủy dưới thủy cung

Tải về
 
NONE

Bài văn mẫu Kể lại cuộc gặp gỡ của Mị Châu và Trọng Thủy dưới thủy cung nhằm giúp các em học sinh lớp 10 hiểu hơn về câu chuyện cảm động giữa Mị Châu và Trọng Thủy. Hy vọng rằng bài văn mẫu này sẽ hữu ích với các em. Mời các em cùng tham khảo nhé! Ngoài ra, để làm phong phú thêm kiến thức cho bản thân, các em có thể tham khảo thêm bài văn mẫu Thuyết minh về món bánh xèo.

ADSENSE

1. Sơ đồ tóm tắt gợi ý

2. Dàn bài chi tiết

a. Mở bài:

- Sau khi an táng cho vợ, Trọng Thuỷ ngày đêm buồn rầu khổ não.

- Một hôm đang tắm, Trọng Thuỷ nhìn thấy bóng Mị Châu ở dưới nước bèn nhảy xuống giếng ôm nàng mà chết.

b. Thân bài:

* Trọng Thuỷ lạc xuống Thuỷ cung

- Vì trong lòng luôn ôm nỗi nhớ Mị Châu nên sau khi chết, linh hồn Trọng Thuỷ tự tìm đến thuỷ cung.

- Miêu tả cảnh cảnh ở dưới thuỷ cung (cung điện nguy nga lộng lẫy, người hầu đi lại rất đông...).

* Trọng Thuỷ gặp lại Mị Châu

- Đang ngơ ngác thì Trọng Thuỷ bị quân lính bắt vào đại điện.

- Trọng Thuỷ được đưa đến quỳ trước mặt một người mà lính hầu gọi là công chúa.

- Sau một hồi lục vấn, Trọng Thuỷ kể rõ mọi sự tình. Lúc ấy Mị Châu cũng rưng rưng nước mắt.

* Mị Châu kể lại chuyện mình và trách Trọng Thuỷ

- Mị Châu chết, được vua Thuỷ Tề nhận làm con nuôi.

- Mị châu cứng rắn nặng lời phê phán oán trách Trọng Thuỷ.

- Trách chàng là người phản bội.

- Trách chàng gieo bao đớn đau cho hai cha con nàng và đất nước.

- Mị Châu nhất quyết cự tuyệt Trọng Thuỷ rồi cả cung điện tự nhiên biến mất.

* Trọng Thuỷ còn lại một mình: Buồn rầu, khổ não, Trọng Thuỷ mong ước nước biển ngàn năm sẽ xoá sạch lầm lỗi của mình.

c. Kết bài:

- Trọng Thuỷ hoá thành một bức tượng đá vĩnh viễn nằm lại dưới đáy đại dương.

3. Bài văn mẫu

Đề bài: Bằng một bài văn ngắn em hãy kể lại cuộc gặp gỡ của Mị Châu và Trọng Thủy dưới thủy cung.

Gợi ý làm bài:

3.1. Bài văn mẫu số 1

Sau khi Mị Châu chết, Trọng Thuỷ ngày đêm buồn rầu, day dứt. Không có cách gì làm nguôi ngoai nỗi nhớ vợ. Trọng Thuỷ bèn nhảy xuống giếng để tìm đường đến thuỷ cung gặp lại Mị Châu.

Thuỷ cung là một thế giới long lanh, trong suốt. Những tầng san hô lóng lánh sắc màu. Đám rong biển đu đưa mềm mại như những dải dụa. Cung điện Long Vương nguy nga, tráng lệ. Đám hầu cận Tôm, ốc bơi đi bơi lại rất đông, những nàng tiên cá cất giọng hát du dương, ngân nga khắp không gian.

Đang ngơ ngẩn ngắm cảnh, Trọng Thuỷ phải dạt mình sang bên cạnh đám rong rêu để nhường đường cho kiệu công chúa. Công chúa ngồi trong kiệu dung nhan mĩ nhiều nhưng gương mặt vương vấn nỗi buồn sầu. Đặc biệt trên đầu nàng dính rất nhiều những hạt ngọc trai óng ánh. Trọng Thuỷ chợt nhận ra đó là Mị Châu và chàng vội đi theo đến cung điện nàng ở xin được gặp.

Trọng Thủy chạy tới bên nàng toan ôm nàng vào lòng cho thỏa lòng mong nhớ bao ngày thì bị nàng đẩy ra và nhìn bằng một ánh mắt đầy căm hận. Nàng rút thanh gươm của lính canh kề sát vào cổ chàng liên tục hỏi “Tại sao ngươi lại phụ ta, tại sao khiến cho ta chết trong oan ức, tại sao khiến cha ta mất nước mất dân?”. Trọng Thủy giàn giụa nước mắt chàng xin Mị Châu bình tĩnh để chàng kể câu chuyện riêng của mình. Trọng Thủy nói chàng không muốn làm như thế nhưng vì vua cha đe dọa nếu không làm như vậy thì mẹ của chàng sẽ bị đối xử tệ bạc. Phận làm con chàng không thể nào để mẹ phải chịu đau đớn. Chàng bị ép phải làm như thế cho nên khi nàng đi, chàng có dặn mặc áo lông ngỗng để chàng tìm ra và chàng sẽ đưa nàng đến một nơi khác để sinh sống. Nàng không tin, ánh mắt nàng ánh lên một nỗi hận thù như muốn giết chàng ngay tức khắc.

Chàng hiểu được điều đó tay trần cầm thanh gươm, máu từ tay đổ ra nhỏ xuống hòa vào làn nước long cung. Nàng nhìn thấy thế lại xót thương chàng nhưng lại không muốn tha thứ cho chàng. Mị Châu nói “chỉ vì hành động của người mà ta chết mà không biết lí do tại sao ta chết, tại sao người không nói thật lòng với ta”.

Chứng kiến cảnh tượng đau lòng của hai người yêu nhau mà vì cha mẹ, vì những mối quan tâm khác khiến cho họ phải chia lìa, vừa yêu lại vừa hận thần Kim Quy bước ra nói: ““Ở đời đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại”, Trọng Thủy tuy làm điều sai trái nhưng bị ép buộc, hơn nữa hắn yêu con thật lòng vì thế con nên tha thứ cho hắn. Chính bởi vì con chết oan uổng không biết lí do và cũng chính bởi Trọng Thủy bị ép làm điều sai trái cho nên ta mới cho các con gặp nhau ở đây”. Nói đoạn thần tiếp “Còn An Dương Vương, ông là một vị vua hết lòng yêu nước, quy luật của đất nước là vậy, rồi mai này đất nước của ông, con dân của ông sẽ được thái bình, công lao của ông sẽ được ghi trong sử sách. Nay các người được ta ưu ái cho sống ở nơi đây thì hãy cùng nhau sống cho trọn nghĩa cha con, trọn nghĩa vợ chồng”.

- Xin nàng hãy hiểu cho ta. Ta biết làm thế nào giữa một bên là lệnh của cha và một bên là tình yêu với nàng. Ta biết ta là kẻ bội bạc đối với nàng. Ta biết ta đáng bị trừng phạt rồi. Và ta cũng đã phải gánh chịu biết bao đau khổ khi nàng rời xa. Ngày đêm ta thương nhớ nàng khôn nguôi. Xin nàng hãy tha thứ cho ta và trở lại với ta.

- Thiếp mừng vì chàng đã nhận ra lỗi lầm. Nhưng thiếp không thể nào đắc tội với cha một lần nữa. Thiếp không thể nào đắc tội được với nhân dân nước Âu Lạc.

Trọng Thuỷ đau khổ giã từ nhưng những hàng nước mắt cứ tuôn rơi, tuôn rơi như mưa. Trong tâm trí chàng, hình ảnh của Triệu Đà, của đất nước Âu Lạc, của chiếc nỏ thần cứ mờ dần, mờ dần. Chỉ còn đậm nét mồn một là hình ảnh Mị Châu với tâm tình khắc khoải khôn nguôi. Và cùng với nhịp đập trái tim thổn thức, người chàng cứ tan ra, tan ra... Chàng hoá thân thành những bọt nước biển mang hình giọt lệ.

Những bọt nước biển mang hình giọt lệ ấy cứ ngao du khắp đại dương mênh mông để được gần Mị Châu, để được nằm giữa biển lớn ngàn năm hát mãi.

3.2. Bài văn mẫu số 2

Sau nhiều ngày đi tìm Mị Châu không thấy, cho tới một hôm tại thành cổ loa xưa bên cạnh giếng ngọc Trọng Thủy đã tìm thấy xác vợ mình bị vua An Dương Vương chém chết. Quá đau lòng trước cái chết của vợ mình Trọng Thủy nhảy xuống giếng tự vẫn.

Sau khi chết, Trọng Thủy lạc xuống thủy cung, một nơi nguy nga tráng lệ, có rất nhiều ngọc trai châu báu. Nơi phản chiếu cung điện hình bảy sắc cầu vồng vô cùng đẹp mắt. Trọng Thủy nghe đâu đây tiếng của những nàng tiên cá đang múa hát tưng bừng vui vẻ.

Trong khi tâm trạng đang buồn chán, ngơ ngẩn tìm đường ra thì Trọng Thủy nhìn thấy một người con gái ngồi trong phòng riêng, xung quanh có rất nhiều người hầu kẻ hạ. Cô gái vô cùng kiều diễm được mặc quần áo lóng lánh vàng với trên người đeo nhiều ngọc trai châu báu lấp lánh, làm cho vẻ kiêu sa kiều diễm của nàng càng thêm hấp dâm.

Trọng Thuỷ, sau khi được sống lại và được Rùa Thần báo mộng rằng Mị Châu đang ở thuỷ cung, đã ngày đêm bơi lặn tìm nàng. Sau bao khó khăn gian khổ, chàng đã tìm được thuỷ cung. Đến cổng, chàng bị hai ngưu thuỷ thần lại và hỏi:

- Nhà ngươi là ai, xuống đây có việc gì! Đây là chốn thanh bình, không cho phép người trần mắt thịt với bản chất xấu xa xuống đây làm nhiễu loạn.

- Thưa hai vị thuỷ thần - Trọng Thuỷ đáp - sau cái chết của vợ, con vô cùng đau khổ, nhớ nàng da diết, trong lúc tuyệt vọng lầm tưởng bóng nàng ở dưới giếng khơi, con đã nhảy xuống giếng đuổi theo nàng. Sau khi chết con được Rùa Thần cứu sống và báo mộng Mị Châu (vợ của con) đang ở chốn này, con khẩn thiết hai vị cho con được vào.

Nghe những lời nói chân thành của Trọng Thuỷ và cũng được Rùa Thần dặn trước, hai vị thuỷ thần cảm động cho Trọng Thuỷ vào. Vào đến trong, chàng cảm thấy thật ngỡ ngàng, kinh ngạc trước cảnh đẹp còn hơn cả hoàng cung, một vẻ đẹp thần tiên mà hồi nhỏ chàng đã từng mơ ước một lần được xem. Trước mặt chàng, cá nối đuôi nhau vui đùa nhảy múa, xa xa là khu vườn đầy loài hoa kì lạ…và ở đó giữa khu vườn có một người ngồi mơ mộng (chính là Mị Châu). Vừa nhìn thấy nàng Trọng Thuỷ đã nhận ra, chàng vui mừng reo lên như đứa trẻ vội chạy đến gần nàng. Nghe lời gọi da diết của Trọng Thuỷ, tình yêu sét đánh lại trỗi dậy, nhưng nàng không tin sao chàng lại xuống được đây. Mỗi lúc tiếng gọi lại to hơn, da diết hơn, nàng không thể nhầm được nàng quay lại thì nhìn thấy Trọng Thuỷ đang ở ngay trước mặt mình. Hai người nhìn nhau lặng một hồi rồi khóc. Cảnh vật như dừng lại.

- Ôi, nàng ơi! –Trọng Thuỷ nói- Xa nàng bao nhiêu lâu mà ta vẫn nhung nhớ, ta ăn không ngon, ngày đêm tưởng nhớ nàng, vì quá yêu nàng mà ta đã lầm tưởng bóng nàng dưới đáy giếng rồi nhảy xuống tự tử. Nay ta đã được gặp lại nàng, lòng ta sung sướng biết bao.

- Mị Châu đáp: Chàng ơi, thiếp cũng vậy, thiếp cũng nhớ chàng da khôn xiết, thiếp cũng khó ăn khó ngủ, hàng ngày thiếp đều ra đây ngắm nhìn cảnh vật, nhìn những đóa hoa tươi thắm kia mà nhớ đến những bó hoa mà chàng đã tặng cho thiếp, nhìn những đôi cá tung tăng bơi lội nhảy múa mà nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau. Ôi! Nhưng thật trớ trêu, thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp khó lòng mà có thể chung sống với kẻ thù của dân tộc mình. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngơ dại, ngây ngất vì tình yêu mà nghe theo chàng!

Nghe những lời đó, Trọng Thuỷ bỗng nhói đau, xót xa ân hận.

- Nàng ơi! Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám. Tình yêu của ta, mọi thần dân ta đều biết. Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha nhưng nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng, lòng ta đau như cắt nhưng đó là mệnh lệnh của cha ta, là áp lực của của cha và của cả thần dân ta, lòng ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầm. Nàng có biết ta đã chịu dày vò, bị dằn vặt như thế nào không, ta phải chịu áp lực kinh khủng không tưởng tượng nổi, trong lòng ta luôn có nàng. Nếu ta có lời gì sai trái ta xin chịu mọi hình phạt kinh khủng nhất: ngũ mã phanh thây hoặc hơn thế. Ta thật sự xin lỗi.

Cảnh vật xung quanh nhu xao động, dòng nước chảy nhẹ nhàng hơn, những đóa hoa ngừng đung đưa lay động. Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghẹn ngào:

- Thiếp tin vào tình yêu của chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả dối. Thiếp cũng biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng. Nếu thiếp vẫn theo chàng thì có lẽ thiếp sẽ bị ngàn đời nguyền rủa, vạn lời phỉ nhổ, muôn đời không dung. Thiếp đã vì tình cảm mà đem đất nước giao cho kẻ địch. Mà thiếp theo chàng thì nhỡ đâu bị chàng lừa dối lần nữa vì thiếp quá ngây thơ, yêu chàng. Ôi! Số phận người con gái như thiếp đây thật là khổ, thật bất công.

Mị Châu ngấn lệ không nói nên lời, quay lưng bỏ đi để lại Trọng Thủy đứng trông theo từ phía sau. Mãi cho đến 1 năm sau, khi nhận thấy Trọng Thủy đã thật sự thay đổi, tốt bụng hơn xưa Mị Châu đã đồng ý quay trở lại bên chàng.

Trải qua bao nhiêu ngày tháng chôn mình trong sự ân hận, những thay đổi mà Trọng Thủy đã làm cũng đã mang Mị Châu trở về bên cạnh mình. Được ở bên cạnh người vợ mình yêu thương, Trọng Thủy bắt đầu bù đắp tất cả những gì mình đã gây ra khi còn sống trên trần gian cho Mị Châu.

-----Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp-----

 

AANETWORK
 

 

YOMEDIA
AANETWORK
OFF