YOMEDIA
NONE

Em hãy viết bài văn cảm nghĩ về cánh diều tuổi thơ.

Em hãy viết bài văn cảm nghĩ về cánh diều tuổi thơ.

Theo dõi Vi phạm
ATNETWORK

Trả lời (2)

  • “…Quê hương là cánh diều biếc

    Tuổi thơ con thả trên đồng

    Quê hương là con đò nhỏ

    Êm đềm mùa nước bên sông…”

    Bạn sẽ cảm thấy gì khi nghe bài hát này lúc khuya vắng hay lúc lòng mình đang ngổn ngang cảm xúc? Tôi không thể diễn tả được cái cảm giác đó, chỉ biết nó làm cho Tôi cảm thấy nhớ nhà da diết, hoặc muốn làm một cái gì đó vĩ đại hoặc cũng chẳng muốn làm gì cả. Và lúc đó Tôi chỉ biết lang thang trên các con ngõ nhỏ gần nhà trọ để nhìn sâu thẳm vào trời đêm!

    Cuộc sống bon chen chốn Đô thành khiến con người ta cứ phải gồng mình nên để gánh chịu những áp lực của đời sống vật chất và tinh thần, sự ngột ngạt của không khí, sự chật chội sinh hoạt hàng ngày. Và nhiều nhiều những thứ khác nữa khiến cho con người ta thật khó tìm được những phút giây thảnh thơi. Những lúc đó Tôi thường nghĩ về Quê hương, về những năm tháng đã đi qua.

    Những tháng ngay còn đi học thường rất hay về thăm quê. Nhưng khi đi làm thì việc về quê cứ ít dần đi theo năm tháng bởi nhiều lý do khác nhau. Và cũng vì thế mà những ngày được về quê thật đáng quý biết bao. Một bầu trời thanh bình và dịu mát, không khí thật trong lành và tình người cũng thật ấm áp…Tôi muốn được tận hưởng cái thời gian ấy thật nhiều, thật nhiều, những con đường đầy cỏ dại, những lùm cây xanh và cả con sông nhỏ dẫu không còn thơ mộng như ngày nào. Một cuộc sống gần gũi với thiên nhiên luôn tạo cho chúng ta những cảm giác tuyệt vời hơn khi phải sống ơ những nơi mà “Mưa không tới mặt, nắng chẳng tới đầu”

    Tuổi thơ đi qua thật nhanh, giờ đây chỉ còn là kỷ niêm, và nó đang bị mờ nhạt dần bởi cuộc sống đời thường. Cuộc sống hiện tại là sự chen lấn và xô đẩy đến khắc nghiệt và Tôi không thể thoát nổi khỏi cái vòng luẩn quẩn đó. Những kỷ niệm đó dần qua đi để nhường chỗ cho những nếp nhăn của sự nhọc nhằn đang dần được hình thành. Nghe thì thật xót xa, nhưng các bạn và Tôi vẫn đang chấp nhận nó đó thôi, chấp nhận nó như một quy luật của tạo hoá.

    Nhìn các thế hệ đàn em đang ngày càng khôn lớn, rồi nó sẽ như chúng ta, hoặc hơn chúng ta (?!) Nhưng thật khó tìm lại hình ảnh của chúng ta qua đó, bởi cuộc sống bây giờ của chúng đã khác xa chúng ta rồi. Đó cũng là niềm vui khi càng ngày cuộc sống càng được nâng cao, nhưng cũng không khỏi chạnh lòng khi thấy mình đang mất dần đi những kỷ niệm đáng yêu đó. Còn đâu những trò chơi khăng, đánh đáo, hay là những trò nghịch đất nặn lên những đồ vật ngây thơ theo đúng suy nghĩ trẻ thơ… giờ đây là những đồ chơi điện tử, games, và cả những truyện tranh đầy hình ảnh bạo lực …

    Cuộc sống là như vậy, Các bạn và Tôi sẽ sống như thế nào đây nếu chỉ ngồi đó mà suy nghĩ và hoài niệm. Đó chỉ là những phút giây khiến ta mềm lòng mà thôi.

    “Quê hương nếu ai không nhớ

    Sẽ không lớn nổi thành người”

    Rồi đây công việc lại tiếp diễn theo những quy luật của nó và cả những chu kỳ riêng của mỗi người. Ngày lại qua ngày…

      bởi thùy trang 12/02/2020
    Like (0) Báo cáo sai phạm
  • YOMEDIA

    Video HD đặt và trả lời câu hỏi - Tích lũy điểm thưởng

  • Tạ Duy Anh đã có một tuổi thơ hồn nhiên, trong sáng và bay bổng, như anh đã thổ lộ: "Tuổi thơ của tôi được nâng lên từ những cánh diều". Cánh diều của trò chơi, cánh diều của mơ ước bay cao bay xa.

    Kỉ niệm đẹp tuổi thơ không bao giờ có thể phai mờ theo năm tháng. Làm sao quên được những buổi chiều, những đêm trăng tuyệt vời của những ngày xưa thân ái ấy. Cảnh "hò hét nhau thả diều thi" của lũ trẻ mục đồng trên bãi những buổi chiều quê. Cảnh lũ trẻ "vui sướng đến phát dại nhìn lên bầu trời" ngắm những cánh diều của mình và của bạn bè "mềm mại như cánh bướm", rồi say sưa lắng nghe tiếng sáo diều "vi vu trầm bổng". Với Tạ Duy Anh thì tiếng sáo diều của các bạn trẻ mục đồng là khúc nhạc của đồng quê, đó là "sáo đơn, rồi sáo kép, sáo bè...", là "sáo lông ngỗng vi vu trầm bổng". Tiếng sáo diều như "nâng lên" bay bổng những tâm hồn nhiều mơ ước của tuổi thơ, tưởng "như gọi thấp xuống những vì sao sớm".

    Bãi thả diều ban đêm lại càng "huyền ảo hơn". Bầu trời quê mênh mông không một gợn mây trở thành "bầu trời tự do" cho những cánh diều bay, cánh diều "trôi trên dải Ngân Hà", làm cho bầu trời bao la hơn, xanh biếc hơn, "đẹp như một tấm thảm nhung khổng lồ". Khát vọng tuổi thơ dào dạt dâng lên, "cháy mãi" trong tâm hồn tuổi thơ lũ trẻ mục đồng. Có thú vui nào say mê hơn cái thú nằm trên bãi cỏ "ngửa cổ" theo dõi những cánh diều "mềm mại như cánh bướm", bay lượn giữa "bầu trời tự do", lắng tai nghe tiếng sáo diều vi vu trầm bổng? Tạ Duy Anh cùng những đứa bạn nhỏ mục đồng vô cùng say mê "chờ đợi một nàng tiên áo xanh bay xuống từ trời". Cánh diều tuổi thơ cũng là cánh diều cổ tích của miền thơ ấu. Tiếng cầu xin của lũ trẻ mục đồng "tha thiết" vang lên: "Bay lên diều ơi! Bay đi!". Cánh diều càng bay cao, bay xa, tiếng sáo diều càng vi vu ngân vang, Tạ Duy Anh càng xúc động bồi hồi cảm thấy nỗi khát khao cháy bỏng tâm hồn mình đã "bay đi" cùng "cánh diều tuổi ngọc ngà"...

    Chơi diều, thả diều là một trò chơi dân gian có đã lâu đời. Một trò chơi vô cùng hấp dẫn và say mê của tuổi thơ. Cánh diều tuổi thơ đã mang theo bao ước mơ đẹp, làm cháy lên bao khát vọng tuổi ngọc ngà. Bài "Cánh diều tuổi thơ" là một trang văn đẹp của Tạ Duy Anh, trang văn nhiều thơ mộng, thi vị.

      bởi Vũ Minh Khang 03/03/2020
    Like (0) Báo cáo sai phạm

Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!

Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản

Gửi câu trả lời Hủy
 
NONE

Các câu hỏi mới

AANETWORK
 

 

YOMEDIA
ATNETWORK
ON