YOMEDIA
NONE

Cảm nghĩ về người thân

bài viết số ba cảm nghĩ về người thân:ông bà, cha me, thầy cô giáo, bạn bè

Theo dõi Vi phạm
ADSENSE

Trả lời (2)

  • Bà tiên trong truyện cổ tích là người mà các em nhỏ yêu quý vì bà có một tấm lòng bao dung, nhân hậu đối với mỗi con người trên trần đời này. Còn với riêng em, bà tiên ngoài đời thực của em đó chính là bà ngoại. Bà ngoại của em năm nay đã bày mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, dáng vẻ khom khom của tuổi già. Khuôn mặt bà em phúc hậu lắm! Bà hay kể cho em về những gì thời chiến mà bà đã trải qua. Bà kể về các đồng đội của mình đã chiến đấu oanh liệt như thế nào, bà kể những mất mát, hi sinh trong chiến trận. Thời chiến, bà là một chiến sĩ tay cầm súng vai gánh vác việc gia đình (vì ông em mất trên chiến trường năm đó nên bà gánh vác hết mọi việc). Em tự hào về Bà lắm, một người phụ nữ với tấm vai gầy nhưng đảm nhiệm trên mình việc nước, việc nhà. Thử hình dung xem, bà mạnh mẽ đến thế nào? Một tay bà nuôi năm đứa con khôn lớn, một tay bà dạy các con về lí lẽ sống sao thành người có ích cho đời. Mẹ thường nói với em: trong mắt mẹ, bà là người cha, người mẹ, người bạn bè thân thiết của mẹ. Cũng hiểu thôi, vì ông mất sớm mà! Nhưng em thắc mắc vì sao bà lại là người bạn thân của mẹ. Mẹ trả lời rằng: ’bất kể chuyện gì, mẹ đều tâm sự với bà và sau đó bà gải đáp những tò mò, những nỗi lòng của mẹ như một người bạn thực thụ’ Bà tiên trong mắt em tốt bụng làm sao? Bà không chỉ tốt với những đứa cháu của mình mà với các em nhỏ nhà hàng xóm xung quanh bà thường cho những cái kẹo, gói bánh. Tấm lòng của bà đức độ, rộng lớn lắm. Bà hay dạy em những bài học trong cuộc sống, những bài học về đạo làm người, những bài học về cách ứng nhân xử thế. Bà đối với em không chỉ là bà ngoại của em mà như cô giáo dạy cho em lẽ phải cuộc đời. Một mình bà đã nuôi dưỡng năm đứa con ăn học, trở thành những người giáo viên, cán bộ trong quân ngũ hẳn rất vất vả nhưng thực sự đáng nể phục biết bao. Bà ngoại là thần tượng trong mắt em. Mm yêu quý bà nhiều lắm. Em sẽ cố gắng ngày ngày chăm ngoan, học giỏi để bà được vui, để bà biết được đứa cháu gái của mình cũng giỏi giang lắm. Bà thật tuyệt vời về cách sống, cách nghĩ. Bà hi sinh tất cả cho những đứa con của mình để giờ đây khi về già bà thỏa nguyện với những gì mình tạo ra, đã dạy dỗ các con.
      bởi ĐìNh ĐạI 03/12/2018
    Like (0) Báo cáo sai phạm
  • YOMEDIA

    Video HD đặt và trả lời câu hỏi - Tích lũy điểm thưởng

  • "Tuổi thơ chở đầy cổ tích
    Dòng sông lời mẹ ngọt ngào
    Đưa con đi cùng đất nước
    Chòng chành nhịp võng ca dao"

    Lời thơ của Trương Nam Hương luôn vang vọng trong tôi về hình ảnh người mẹ dịu dàng, nhân hậu. bao dung và những câu hát ru hời mẹ hát ru tôi trên cánh nôi tuổi thơ. Lúc đó, kí ức tôi bỗng trở thành một cuốn băng bị tua ngược tái hiện lại hình ảnh người mẹ yêu quý của tôi - người mà tôi vẫn hằng biết ơn và tôn thờ bấy lâu nay.

    Từ khi được sinh ra, tôi đã nhận được một vòng tay âu yếm, một dòng sữa ngọt ngào và một tình thương mênh mông, tràn trề từ người mẹ của tôi. Tuy mẹ không đẹp bằng những người phụ nữ khác, tuy mẹ không có mái tóc dài đen mượt, không có làn da trắng hồng hay đôi mắt long lanh, nhưng trong mắt tôi mẹ vẫn là người đẹp nhất. Đẹp vì sự cần cù, nhẫn nại; đẹp vì sự thông minh, sáng suốt và hơn cả, mẹ đẹp nhất ở khuôn mặt đôn hậu và đôi mắt luôn nhìn tôi trìu mến. Trong ánh mắt ấy, tôi nhận rõ được tình thương bao la không bao giờ vơi cạn của mẹ. Mẹ lo cho chúng tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, cái mặc và việc học hành. Cái lo lắng, trăn trở ấy đã hằn sâu lên đôi mắt của mẹ, trên nước da ngăm ngăm vì nắng mưa của cuộc đời, của thời gian.

    Nhiều lúc, mẹ rất nghiêm khắc và lạnh lùng, những lúc như vậy tôi cảm thấy mẹ là người rất đáng ghét. Nhưng những lúc mẹ ôm tôi vào lòng, bàn tay gầy gò xương xương của mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi. Những suy nghĩ xấu xí khi ấy chợt tan biến khi nào tôi chẳng hay, hiển hiện nơi tôi chỉ còn là tình yêu thương mà tôi dành cho mẹ. Hằng ngày, đôi bàn tay xương xương đầy những vết chai sần ấy của mẹ vẫn chăm chỉ, miệt mài đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, về nhà, bàn tay ấy còn giặt giũ, nấu cơm. Đôi bàn tay ấy đã làm nên biết bao điều kì diệu. Những khi tôi bị sốt, mẹ đã nắm chặt tay tôi mà ân cần chăm sóc. Trong tình yêu thương đó, tôi cảm nhận được lòng mẹ thật bao la, rộng lớn và nó đã làm cho cơn sốt của tôi được bớt đi phần nào. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày ấy, lúc đi học về, tôi bắt quả tang mẹ đọc trộm nhật kí của tôi. Tôi bước đến chỗ mẹ đang ngồi và quát lên: “Tại sao mẹ lại đọc trộm nhật kí của con? Mẹ không được đọc”. Cứ tưởng rằng mẹ sẽ giận dữ la rầy tôi, nào ngờ mẹ không nói gì cả mà bước ra khỏi căn phòng một cách lặng lẽ với đôi mắt rưng rưng. Tôi đóng sầm cửa lại và ngồi bẹp xuống sàn nhà khóc nức nở. Hôm ấy, tôi đã không ăn tối. Ngồi trong phòng, đôi mắt tôi đơ cứng, bơ phờ nhìn về góc bàn - nơi để quyển nhật kí, mặc kệ cho những lời mẹ gọi ở ngoài cửa. Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được.

    Phải chăng vì tôi đã quen ngủ với mẹ, được mẹ nâng niu, âu yếm đưa tôi vào thế giới cổ tích với biết bao điều kì diệu nên tôi mới như thế? Cảm xúc của tôi dâng trào lên một cách mãnh liệt, thấy hối hận vì đã quát mẹ tôi.

    Bây giờ, tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng “Con xin lỗi mẹ rất nhiều!” “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm mẹ biết không? Cho dù con có khôn lớn, có trở thành người tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thi trong mắt mẹ, con vẫn chỉ là đứa con bé bỏng, ngây thơ của mẹ. Con rất biết ơn mẹ. Con tự hào vì suốt cuộc đời này, mẹ mãi là nguồn sáng soi đường cho mỗi bước con đi.

      bởi Thăng rank 20/03/2020
    Like (0) Báo cáo sai phạm

Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!

Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản

Gửi câu trả lời Hủy
 
NONE

Các câu hỏi mới

AANETWORK
 

 

YOMEDIA
AANETWORK
OFF