YOMEDIA
NONE

Cảm nghĩ về chị

Cảm nghĩ về chị

Giúp mình với!!!!!!!!!!

Theo dõi Vi phạm
ADSENSE

Trả lời (2)

  • Chúng tôi được sinh ra trong một gia đình công giáo nghèo ở miền quê. Cha tôi là một giáo viên. Nhưng cha lại không phải là con người của những kỷ luật hay khuân phép. Mà ngược lại ông lại là một con người sống rất đạo đức, ôn hoà và đầy lòng khoan dung... Mặc dầu cũng không khỏi chánh được những lúc bực dọc và nóng nảy... Mẹ tôi là 1 nông dân thuần chủng.Tại sao tôi lai dùng cụm từ thuần chủng là bởi vì Mẹ là người rất đáng yêu, thật thà và chân chất quê mùa...nghĩa là có sao thì nói vậy không thêm, không bớt. Hơn nữa, Me tôi không phải là con người hoa mỹ và diêm dúa... Nhưng như theo bố tôi kể lại thì khi Mẹ thời con gái khoảng 19- 20 tuổi. Mẹ không là hoa hậu thì cũng là hoa khôi ở trong xóm làng. Cha Mẹ tôi lấy nhau khi đó họ cũng còn rất trẻ. Cảm ơn Thượng đế đã se duyên cho tình yêu trong trắng nơi Cha Mẹ con. Và như một kết quả của tình yêu họ đã sinh được 6 người con: 3 trai và 3 gái.
    Chị tôi là con gái cả trong gia đình chỉ sau anh trai, nên hầu như mọi chuyện trong gia đình là phải cậy dựa vào Chị. Với thân hình thật gày còm, và nhỏ bé. Nhưng đó không phải là sự giới hạn hay dàng buộc chị trong công việc đồng án hay chợ buá. Nhưng ngược lại, Chị lại luôn tỏ ra là con người của sự rẻo rai, cần cù về đồng áng và chịu đựng rất tốt...
    Vì hoàn cảnh gia đình nà tôi nghèo và còn nhiều khó khăn. Nên Chị tôi luôn phải là người gánh chịu nhiều sự thiệt thòi. Ví dụ: Như về vấn đề học hành và sự quan tâm. Chị không được học hành nhiều như chúng tôi và cũng không được sự quan tâm chăm sóc của Bố Mẹ và người thân nhiều. Hình như Chị chỉ biết đánh vần tên của mình chứ không biết ký hay viết văn gì cả … Nhưng chị lại rất giỏi về tính nhẩm và nhân chia cộng trừ... Khi còn rất nhỏ khoảng 7 hoặc 8 tuổi. Chị đã phải theo mẹ ra đồng, để làm bờ, làm phân, cấy, gặt vvv.. Nói tóm lại là: Chị tôi rất khổ và không có tuổi xuân xanh. Bởi vì thời gian tuổi trẻ của chị đã cống hiến hết cho gia đình và các em...!
    Thời gian cứ vậy trôi như là một giấc mơ cứ trôi và trôi đi mãi tưởng chừng không có mốc hoặc sự chờ đợi nơi chị tôi cho một tương lai. Nhưng hiểu sao được sự khôn ngoan củ đấng tạo hoá và ý định tài tình khéo sắp đặt của Ngài. Chị tôi cũng phải lên xe hoa vì sét cho cùng con người ở một mình thì không tốt. Với sự suy nghĩ như vậy và chi tôi đã quyết định chọn một người chồng cho mình và sau đó chị đã đi lấy chồng. Nhưng quả thực đây hình như không phải là sự xe duyên của thượng đế và đi ngược lại ý muốn của con người. Thời đó có một tràng thanh niên chạc tuổi 35 anh ta đã có vợ và một cô con gái. Chị đã đồng ý lấy anh nhưng chẳng hiểu sao ý thượng đế không cho cuộc hôn nhân này thành công, và chỉ trong thời gian ngắn hai người đã chia tay nhau. Và thời gian lai một lần nữa cứ vậy trôi, vài năm sau một cuộc tình mới xuất hiện. Lần này là 1 tràng thanh niên trẻ hơn Chị tôi khoảng 2 tuổi, hình dáng cũng được và có cái tài ăn nói tốt. Như một định mệnh không có gì ngăn cản và cuộc hôn nhân đã diễn ra như dự định và được sự đồng ý của mọi người. Anh này thì nghèo. Tưởng lấy nhau về hai người sẽ tu trí làm ăn và sẽ có những đứa con. Đó có thể nói là giấc mơ của giản dị của Chi. Nhưng ngược lại sự thật lại cũng thật chớ trêu và không được như sự mong muốn của chị. Anh này thì có khả năng ăn nói nhưng lười biếng, bạc bẽo và chơi bời… Do vậy mọi trồng chất và khổ đau đều đổ lên đôi vai Chị tôi. Tôi còn nhớ rằng có một hôm Chị đi làm đồng về, lúc đó đã hơn 12 giờ trưa rồi mà chồng ở nhà không nấu cơm cho vợ vì mải đi chơi và không có tình thương đối với vợ…vậy là Chị chẳng còn cách nào khác đã sang nhà Mẹ để xin ăn. Đến nhà, Chị nói với một giọng nói của sự yếu ớt hỏi me: Mẹ ơi? Mẹ còn cơm không cho con ăn với? Mẹ tôi liền âu yếm trả lời còn cơm đấy con à! và Mẹ tôi nói tiếp nhưng hình như không còn gì ăn con ơi. Thật, tôi có thể hiểu và cảm thông được tận đái lòng Mẹ tôi là rất thương Chị. Nhưng thử hỏi Mẹ phải làm gì đây? Sau đó Chị đi xuống bếp và bốc mấy cục cơm nguội với vừng khô và muối để ăn cho qua bữa trưa… Đây chỉ là một trong những ví dụ mà tôi muốn gợi ra thôi chứ còn biết bao nhiêu lần khác nữa. Những lúc ấy bản thân tôi cũng như mẹ rất là thương Chị.
    Sự thật đầy chớ trêu đã đến cho Chị tôi. Chị đã mắc phải căn bệnh đầy hiểm nghèo đó là bệnh ung thư gan (lung cancer). Trong suốt thời gian lâm bệnh của chị dường như tôi không có nhiều thời gian ở bên Chị được bởi vì, công việc học hành của tôi ở xa nhà. Măc dầu tôi hiểu rằng có ở bên chị cũng chẳng giúp được gì ngoài những lời nói truyện và động viên cho chị vui... và chỉ sau một thời gian ngắn chị tôi đã phải ra đi chỉ sau khoảng 6 tháng từ khi phát hiện ra bệnh ung thư. Sự ra đi của chị đã làm cho bao nhiêu người thương đau và luyến tiếc. Một là Chị còn rất trẻ. Thứ hai là Chi để lại cho chồng 2 người con còn qúa thơ dại...Hơn nữa, sự ra đi của chị cũng thực sự là một cú sét đánh đổ xuống gia đinh tôi.
    Chị à! nếu để cho em viết về người Chị thật bất hạnh này, em thiết tưởng em sẽ viết rất dài. Nhưng thôi em xin kết với những dòng chữ như sau: "Chị ơi! em và mọi người trong gia, yêu và thương chị vô bờ và cũng rất biết ơn Chị đã cống hiến và hy sinh cho Gia Đình..." Em cầu xin Chúa là người thầy của lòng thương xót, mong Ngài sẽ không chấp nhặt những lỗi lầm của Chị khi còn sống. Nhưng sẽ thưởng công cho Chị trên thiên đàng là được nhìn thấy sự vui vẻ và hạnh phúc trước thiên nhan đấn tối cao. Em sẽ luôn luôn nhớ và cầu nguyện nhiều cho Chị. Một lần nữa cho em nói lên rằng. Em rất mến yêu Chị!
      bởi Hằng Nguyễn 21/11/2018
    Like (0) Báo cáo sai phạm
  • YOMEDIA

    Video HD đặt và trả lời câu hỏi - Tích lũy điểm thưởng

  • Trong gia đình bé nhỏ và đầy ấp tiếng cười của tôi, người nào cũng là của báu đối với bản thân tôi cả, tôi yêu mẹ, yêu cha, yêu em trai, và đặc biệt là tôi rất yêu chị gái của mình, chị không chỉ là chị của tôi mà còn là người bạn, người thầy và đôi lúc cũng giống như người mẹ.

    Chị tôi tên Ngọc, mà tên gọi thân mật của tôi dành cho chị ấy là “Heo” bởi vì ngày bé và cho đến hiện tại, chị ấy có thân hình tròn tròn, lùn lùn nhìn đáng yêu. Bây giờ tôi đã cao hơn chị ấy nên tôi càng có nhiều lí do để gọi chị ấy là “chị heo”. Chị tôi có đôi mắt biết nói, đôi mắt không to nhưng vô cùng xinh đẹp. Tôi thường ngắm đôi mắt chị và cứ ngỡ mình lạc vào một thế giới rất đẹp, rất kì lạ của tâm hồn. Khuôn mặt tròn trịa có chiếc cằm chẻ của chị mới đáng yêu làm sao! Bao nhiêu vẻ phúc hậu gói gọn trên khuôn mặt ấy. Chưa bao giờ tôi lại có thể quên đôi bàn tay của chị, có lúc tôi đã nghĩ chính những búp sen trong ao đã hóa thành tay chị, hồng hào và nhỏ nhắn, luôn sạch sẽ thơm tho cho dù phải làm nhiều công việc.

    Chị tôi không chỉ đơn thuần là chị, chưa có người nào mà lại có nhiều chức danh như chị tôi hết cả. Chị chính là người mẹ thứ hai của tôi, tuy nhiên cũng không hẳn là mẹ nữa. có lúc chị dịu dàng như một cô giáo trẻ tha thướt trong chiếc áp dài, có khi lại vô cùng nghiêm nghị như một người mẹ khó tính dạy con. Chị ấy lo cho tôi từng cái ăn đến cái mặc nếu như không có mẹ ở nhà, sẽ là người bật dậy lúc nửa đêm và kéo chăn đắp cho tôi nếu tôi ngủ đá chân, tay ra ngoài, luôn nấu những món ăn tôi yêu thích dù chị ấy không hề thích.

    Chị cũng như là một người bạn thân nhất, cũng có thể là rắc rối lớn nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng dù cho có thế nào đi nữa thì chị gái vẫn là một người  thân cận đối với tôi, dễ dàng thấu hiểu và chia sẻ mọi thứ cùng tôi. Chỉ cần chị ấy hỏi rằng “Chuyện gì vậy?” thì tôi đã biến chị ấy thành chiếc “thùng rác” của mình, dốc hết nỗi niềm. Đôi khi cũng chẳng cần phải đợi chị ấy hỏi, sau khi về nhà thì người đầu tiên tôi chạy đi tìm và kể lể cũng chính là chị ấy, rồi lại lo lắng sợ chị ấy sẽ nói với mẹ những điều tôi muốn giấu, bèn mua quà để hối lộ, nhưng chưa bao giờ chị ấy thất hứa vì điều gì. Người bạn thân tên là “chị” này, dù cho tôi có xảy ra chuyện gì đi nữa, chị vẫn luôn luôn ở bên cạnh tôi, giống như một chốn an toàn nhất để tôi có thể quay về trong thế giới to lớn này vậy.

    Lúc còn nhỏ có lẽ chị là người tranh cãi nhiều nhất với tôi. Nhưng khi lớn lên, chị ấy là chỗ dựa rất lớn cho tôi. Chị chính là một mảnh kí ức tuổi thơ mà tôi mãi mãi không bao giờ đánh mất. Dù bây giờ và sau này, trong cuộc đời của tôi không bao giờ mất đi cái danh xưng tên là “chị gái”. Từ ngày còn bé tí biết gọi cha, gọi mẹ thì tôi cũng đã biết cầm roi đi ăn hiếp chị mình. Vì chị rất hiền nên gần như không bao giờ chị đánh lại tôi, kết cục cuối cùng luôn là tôi cười ha hả khi thấy chị khóc, là mảng kí ức những ngày về thăm ngoại, cùng chị ra đồng chơi đùa vui vẻ.

    Chị tôi như là sợi dây liên kết giúp cho tôi hiểu hơn những điều cha mẹ răn dạy và đã giúp tôi rất nhiều để cha mẹ thấu hiểu tôi nhiều hơn. Vì thế tôi đã từng cảm thấy rất buồn nếu như ngày nào đó chị ấy rời xa tôi, chị ấy đi học xa hay là sau nay lập gia đình xa, như vậy thì tôi sẽ mất đi người mẹ thứ hai, người chị, rồi cả người bạn thân của tôi nữa. Tuy vậy, trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim mình, tôi luôn luôn ủng hộ chị dù chị có làm bất cứ việc gì và những việc ấy là những việc tốt nhất với chị, tôi sẽ luôn luôn ở kế bên chị, dù bất cứ nơi đâu.

    Có một tình cảm rất ngọt ngào mang tên “chị gái” và cũng có một tên gọi có một không hai mang nhiều danh phận cũng là “chị gái”, chị gái chính là món quà của cha mẹ dành cho mỗi chúng ta, tôi rất tự hào, rất cảm ơn cuộc đời đã cho tôi một người chị gái như vậy. Tình cảm của tôi và chị gái mãi là một trong những thứ tình cảm đẹp đẽ và bền chặt nhất trên thế gian.

      bởi Lê Trần Khả Hân 16/06/2019
    Like (0) Báo cáo sai phạm

Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!

Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản

Gửi câu trả lời Hủy
 
NONE

Các câu hỏi mới

AANETWORK
 

 

YOMEDIA
AANETWORK
OFF