YOMEDIA
NONE

Biểu cảm về người mà em yêu thương nhất

Biểu cảm về người mà em yêu thương nhất lolang:(

Theo dõi Vi phạm
ATNETWORK

Trả lời (1)

  • Chắc hẳn ai cũng đã từng một lần nuối tiếc muốn quay về tuổi thơ đầy ắp những kỉ niệm đẹp đẽ bên người thân. Tôi cũng vậy, thỉnh thoảng những năm tháng trẻ con của tôi cứ hiện lên như một thước phim quay chậm mà trong đó hình ảnh bà nội tôi là rõ nét nhất. Nụ cười hiền hậu và ánh mắt sâu thẳm của nội không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi.

    Tôi không biết bà nội đã ở bên cạnh tôi từ khi nào, chỉ nhớ rằng tôi lớn lên cùng với mùi dầu gió, những bài ca xưa cũ ở thành phố hoa phượng đỏ và những câu chuyện bà kể. Không giống với những người bà khác, nội tôi không có gương mặt bầu bầu phúc hậu, thay vào đó là gương mặt của sự lam lũ, vất vả hơn nửa đời mưu sinh nuôi ba tôi và cả anh chị của tôi ăn học. Những nếp nhăn trên trán, trên tay, chân nội và cả những vết chân chim hằn sâu nơi đuôi mắt bà trông thật khắc khổ. Vậy mà lúc bé xíu, tôi lại ngây thơ hỏi rằng "Nội ơi! Sao da nội nhăn nheo thế ạ?" lúc ấy, nội nở nụ cười hiền hậu trả lời" "Khi già thì da sẽ nhăn con à". Tôi thì thấy những nếp nhăn của nội thật đặc biệt bởi vì ba mẹ tôi đều không có những nếp nhăn rõ như vậy. Tôi thích thú vuốt vuốt trán nội rồi ốm lấy nội, thơm lên những nếp nhăn của bà. Nhưng đối với tôi, ấn tượng nhất ở bà nội là đôi mắt. Mặc dù mắt nội đã không còn tinh anh nhưng nội luôn nhìn tôi bằng tràn đầy yêu thương. Mỗi khi tôi phá phách, bướng bỉnh, cãi lời ba mẹ. Thấu hiểu điều đó, nội chỉ im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt chia sẻ, thông cảm và bao dung làm cho tôi cảm thấy rất hối hận, vội vàng sà vào lòng nội khóc òa lên rồi xin lỗi ba mẹ, xin lỗi luôn cả nội.

    Rồi có những đêm tôi mãi không ngủ được vì vô vàn các lý do của trẻ con: sợ ông ba bị, sợ mà...Những lúc đó nội chỉ mỉm cười rồi kéo tôi vào lòng kể đủ thứ chuyện dỗ dành tôi ngủ, có khi là chuyện cổ tích nhưng cũng có khi là chuyện thật của cuộc đời nội. Chẳng hạn như mối tình tuyệt đẹp của nội và ông nội trong thời chiến tranh, hay bà đã phải cố gắng xây dựng gia đình như thế nào sau khi ông mất, hoặc xa hơn nữa là những kỉ niệm bình dị ở quê khi nội còn là một cô bé... Tôi chầm chậm khép mắt lại trong khi miệng vẫn cười thích thú, tôi tưởng tượng hình ảnh bà nội mặc chiếc áo kaki cũ màu nâu đội nón lá, hai tay đội lên đầu chồng bánh tráng nội vừa nướng đem đi bán khắp các nẻo đường cho đến chiều tối mới trở về căn nhà nhỏ.

    Một đứa bé luôn được ba mẹ yêu thương và chăm sóc kỹ lưỡng như tôi làm sao có thể hiểu được sự cơ cực, vất vả của nội? Và rồi cứ như vậy, trong những giấc mơ của tôi ngoài bánh kẹo, búp bê hay các thứ mà bọn trẻ như tôi mê mẩn lúc bấy giờ còn có hình ảnh bà nội. Rất mơ hồ nhưng tôi cảm tưởng đã thấy được lúc nội còn trẻ, đôi mắt nội tràn ngập ước mơ và nội có nụ cười rất đẹp.

    Thời gian vẫn không ngừng trôi, nội ngày một ốm yếu hơn. Lúc đầu, nội nằng nặc đòi ở căn nhà nhỏ trong hẻm vì có quá nhiều kỉ niệm ở đó - nơi ba tôi và các cô chú lớn lên cứ cuối tuần, ba mẹ tôi lại chở anh em chúng tôi sang thăm bà nội, nếu là những ngày hè thì tôi luôn xin ngủ lại dăm ba hôm để chơi với nội. Mỗi lần chúng tôi qua, nội luôn mở rộng cửa, cuống quýt thu dọn đồ đạc trong căn nhà chật chội, tìm chỗ cho từng đứa ngồi rồi đi nấu một nồi chè thật ngon...Nhưng sau này, do nội thường xuyên đau ốm nên ba tôi nhất quyết xin nội về ở với gia đình tôi. Sau đó, nội dọn sang ở với chúng tôi nhưng nội có vẻ buồn, có lẽ vì bà rất nhớ ngôi nhà đó.

    Vài tuần trôi qua, bệnh của nội không nặng thêm nhưng cũng không bớt hẳn. Dạo đó tôi thấy nội rất hay thẫn thờ, có lẫn suy nghĩ gì mà một lát nước mắt nội lại rơm rớm, tôi hoảng hốt chạy lại ôm nội. Lúc ấy nội mới ngẩn người ra, rồi nói với tôi rằng do được nhìn thấy chúng tôi lớn lên nên người nên nội rất vui. Sau hôm đó, gia đình tôi tìm cách giúp nội vui vẻ hơn, mọi người học những câu chuyện cười nghe được ở bất cứ đâu về kể cho nội, ngồi cả buổi đọc đi đọc lại tờ báo vì nội không nghe rõ. Rồi nội cũng vui vẻ hơn. Có những buổi chiều, tôi thấy nội ngồi giặt đồ, nội bỗng cao hứng cất cao một câu hát mà tôi không biết tên bài hát, giọng nội lúc nghe được lúc mất rất buồn cười nhưng không hiểu sao cả nhà tôi đều im lặng, sụt sùi.

    Cũng có những lúc ba mẹ tôi cãi vã, nội loạng choạng bước ra can ngăn, nội mắng ba tôi bằng giọng khàn khàn và khuôn mặt nặng trĩu, nỗi buồn làm ba mẹ tôi giật mình, rối rít xin lỗi nội. Cho đến một ngày, tôi còn nhớ rất rõ là thứ 5, năm đó tôi học lớp 2, buổi chiều tan trường tôi bước ra cổng trường. Bầu trời hôm ấy thật âm u, tôi tự nhủ có lẽ sắp có mưa. Anh tôi đứng đón tôi, ánh mắt buồn thăm thẳm, rất lâu mới nói được một câu. Tai tôi ù đi, không biết là vì gió thổi vào hay nghe tin nay quá đột ngột. Bà nội tôi đã qua đời. Lúc nhỏ, khái niệm về sự ra đi của nội tôi rất mơ hồ, tôi còn quá nhỏ để có thể cảm nhận cái chết đem đến cho những người sống sự đau đớn, mất mát, tổn thất lớn như thế nào. Về đến nhà, tôi ngây ngô thắc mắc sao nhiều người đến nhà tôi quá vậy. Tôi bước vào nhà, thấy nội nằm yên, tôi kêu mãi nội không dậy. Mẹ tôi buồn bã giải thích nội sẽ không mở mắt ra nữa. Lúc đó tôi mới nhận thức được, nội sẽ không thức dậy nữa, tôi sẽ không được thấy ánh mắt và nụ cười đó nữa, bà sẽ không kể chuyện cho tôi nghe nữa, cho dù là những câu chuyện tôi đã nghe đi nghe lại hàng trăm lần...Rồi sau đó, tôi chỉ nhớ tôi đã quỳ xuống chiếu khóc nức nở, thấy tôi khóc bầu không khí thêm nặng nề, u ám, ai cũng khóc ra thành tiếng, tiếng máy tụng kinh ở đầu quan tài vẫn phát ra đều đều...

    Đã 6 năm trôi qua, cô bé lớp 2 ngày nào đã lên lớp 8, bớt đi cái thời bồng bột, vụng dại, nhưng mãi mãi không mất đi hình ảnh của người bà kính yêu. Giá như lúc trước tôi ôm nội chặt hơn, nói với nội rằng tôi rất yêu nội. Nhưng nội đã dạy tôi rằng người tốt nhất định sẽ lên thiên đường. Vậy bây giờ chắc nội đang an tâm và rõi theo tôi. Nếu vậy thì tôi sẽ sống cho thật tốt, nếu vấp ngã sẽ tự đứng lên, biết trân trọng và yêu quý những người bên cạnh mình để không bao giờ phải thốt lên hai tiếng "giá như".

      bởi Nguyễn Vi Hà Trang 30/01/2019
    Like (0) Báo cáo sai phạm

Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!

Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản

Gửi câu trả lời Hủy
 
NONE

Các câu hỏi mới

AANETWORK
 

 

YOMEDIA
ATNETWORK
ON