YOMEDIA
NONE

Biểu cảm về mẹ

viết bài văn biểu cảm về mẹ. Giúp mk với, ko chép trên mạng nhé

cây lớn lên nhờ rể hút chất dinh dưỡng e lớn lên nhờ có dòng sữa ngọt ngào của mẹ ... tiếp hộ mk. mk bí lắm rồi

Theo dõi Vi phạm
ADSENSE

Trả lời (2)

  • Đang ngồi học bài, bỗng từ xa vọng lại những câu hát thiết tha, da diết: “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào…”. Em chạnh lòng nghĩ đến mẹ, người đã dành cả cuộc đời mình cho chúng em. Hình ảnh mẹ đã khắc sâu vào trong tâm trí em. Em yêu mẹ nhất trên thế gian này.

    Mẹ em năm nay đã hơn bốn mươi tuổi rồi. Trong mắt em, mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Em thương mẹ, thương dáng mẹ gầy trong mỗi sớm mai. Thương cả làn da đen xạm và xanh xao của mẹ. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu. Phía sau đôi mắt mẹ đã hằn lên bao nhiêu là nếp nhăn, đó là kết quả của những năm tháng mẹ tảo tần, nhọc nhằn nuôi em khôn lớn. Cứ thế thời gian trôi qua, đôi mắt mẹ càng nhiều nếp nhăn hơn, em càng thương mẹ nhiều hơn. Và em cũng thương biết bao đôi bàn tay xương xương, thô rám của mẹ. Đôi bàn tay ấy đã lam lũ, tất bật với biết bao công việc. Với em đó là đôi bàn tay mịn màng nhất, ấm áp nhất. Nhờ đôi bàn tay ấy, em có cơm ngon, áo đẹp và vô tư cùng bạn đến trường mỗi ngày. Em yêu nhất nụ cười của mẹ, nụ cười ấy vẫn luôn khiến em ấm lòng hơn. Thích nhất là hằng đêm lại nằm trong vòng mẹ nghe kể chuyện, không biết mẹ lấy đâu ra mà nhiều câu chuyện hay và kì diệu đến thế! Tâm hồn em được lớn lên, trong trẻo hơn bởi những thế giới lấp lánh sắc màu tuổi thơ ấy. Ôi! Mẹ em thật tuyệt vời biết bao!

    Bây giờ, em đã khôn lớn. Công ơn sinh thành, nuôi dưỡng của mẹ, người mẹ nhân từ luôn khắc ghi trong trái tim em. Tình yêu thương của mẹ bao la và rộng lớn biết nhường nào! Em thấm thía được những tình cảm đậm đà, thắm thiết ấy qua từng cử chỉ nhỏ nhất. Mẹ em chỉ bán một quán rau nhỏ trước sân nhà nhưng không vì thế mà em xấu hổ với bạn bè về mẹ. Mẹ vất vả kiếm tiền để nuôi em ăn học. Nhưng nỗi khổ cực ấy mẹ chưa một lần thở than. Làm sao em quên được những ngày đông giá rét, mẹ thức dậy từ ba, bốn giờ sáng để đi lấy hàng. Làm sao em có thể quên hình ảnh mẹ kiên nhẫn bán từng bó rau với mong muốn kiếm thêm chút tiền nuôi con ăn học. Trên khuôn mặt mẹ lúc nào cũng nở nụ cười lạc quan để quên đi bao khó khăn trong cuộc sống khiến em yêu mẹ, khâm phục mẹ hơn.

    Em yêu mẹ bởi mẹ dành trọn cuộc đời mình cho gia đình. Mẹ bảo rằng chúng em là niềm hi vọng, là nguồn sống của mẹ. Mẹ dành những điều tốt đẹp nhất cho chúng em. Mọi việc trong nhà, một tay mẹ lo hết. Mẹ chỉ muốn chúng em chú tâm vào việc học. Một núi công việc như thế, mẹ gánh trên đôi vai ngày một gầy yếu đi. Những lúc rãnh rỗi, mẹ thường dạy và nhắc nhở chúng em về cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Mẹ rất thương em. Mẹ lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ. Tối lại, mẹ chỉ bài cho em. Những lúc em gặp khó khăn hay bị điểm kém mẹ là người đầu tiên an ủi và động viên em. Em hiểu rằng lưng mẹ càng còng xuống để em ngày một lớn khôn. Mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả để đem lại những giây phút bình yên cho em. Em làm sao quên được những ngày đông giá rét, mẹ thức suốt đêm thâu để đan cho em chiếc áo ấm, chiếc khăn len! Chiếc áo, chiếc khăn ấy ấm áp xiết bao bởi có hơi ấm của tình mẹ! Em làm sao quên được những lúc em bị sốt... Mẹ thức suốt canh thâu chăm sóc cho em. Làm sao, làm sao em có thể quên đôi mắt thâm quầng và ánh mắt lo lắng ấy. Hình ảnh mẹ nhân từ vẫn mãi bên tôi. Hơn bao giờ hết, lúc đó em biết ơn mẹ vô cùng vì đã hi sinh cho gia đình, xây dựng tổ ấm vẹn tròn. Hạnh phúc biết bao khi được mẹ yêu thương và chăm sóc. Ôi, tình mẹ bao la biết bao!

    Có kỉ niệm giúp tôi hiểu thêm về lòng mẹ. Em nhớ, có một lần, sau khi em đi học về, mẹ có vẻ căng thẳng và chợt nổi cáu với em. Em tức lắm và "trả thù" lại bằng cách không học bài, không làm bài tập. Trong thâm tâm, em sợ mẹ mắng, nhưng mẹ không nói gì, chỉ buồn bã một mình. Đêm ấy, em chợt nghe tiếng mẹ khóc. Mẹ khóc vì em. Em bắt đầu hối hận, nước mắt chảy dài, thấm lên trên gối. Đó là đêm em khó ngủ nhất, với bao suy nghĩ day đứt trong đầu. Hôm sau, mẹ xin lỗi em vì vô ý cáu giận. Nhưng còn em, em cũng có lỗi cơ mà. Em day dứt quá, em thầm hứa phải cố gắng chuộc lỗi với mẹ. Em thương mẹ vô cùng. Chưa bao giờ, em thấy giận mình đến thế! Mẹ ơi! Xin hãy tin con! Xin hãy thứ tha cho con một lần! Con đã hiểu nỗi lòng của mẹ.

    Mai đây em trưởng thành, em biết em sẽ rời khỏi vòng tay mẹ để bước vào tương lai thì em vẫn biết rằng mẹ sẽ càng lo lắng hơn, khuôn mặt mẹ nhiều nếp nhăn hơn và đôi mắt mẹ mãi dõi theo từng bước em đi. Mẹ ơi! Con đã hiểu nỗi lòng của mẹ. Không bao giờ, không bao giờ con quên được sự hi sinh thầm lặng của mẹ dành cho con.

    Mỗi một mùa xuân sang, mẹ lại già thêm một tuổi. Em chạnh lòng khi mái tóc mẹ thêm tuổi bạc. Nếu có một điều ước, em sẽ ước mẹ mãi mạnh khỏe, luôn ở bên em. Bởi mẹ mãi là bến bờ bình yên, dòng nước mát cho cuộc đời em. Bởi mẹ là người em yêu nhất trên đời! Nghĩ đến mẹ, em lại thấy mình thật nhỏ bé, em tự nhủ lòng sẽ cố gắng hơn nữa trong học tập và cuộc sống, để mẹ có thể tự hào về em.

      bởi Nguyễn Thị Dinh Dinh 03/12/2018
    Like (0) Báo cáo sai phạm
  • YOMEDIA

    Video HD đặt và trả lời câu hỏi - Tích lũy điểm thưởng

  • Vì Chúa không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ta, nên người đã tạo ra người mẹ. Vì vậy mà mẹ đã đến bên ta, yêu thương và lo lắng cho ta, từ ngày chúng ta còn tấm bé và cho đến sau này. Tôi cũng là người con như bao nhiêu người con khác trên đời, rất yêu thương vị chúa thứ hai, vị chúa không có đôi cánh này, đó chính là mẹ.

    Mẹ tôi năm nay đã hơn 40 tuổi, mặc dù ở cái tuổi không quá già nhưng làn da mẹ đã hằn những vết chân chim của thời gian. Có phải những đêm thức trắng bên giường bệnh của ông bà hay nỗi lo cho cả gia đình khiến mẹ già hơn tuổi. Tôi yêu cả nước da rám nắng vì dãi dầu mưa gió và đôi bàn tay chai sần, thô ráp. Ấy vậy mà mẹ lúc nào cũng tươi cười.Nụ cười của mẹ, ngay từ ngày tôi nhận thức được thì nó đã là nụ cười đẹp nhất thế giới, đẹp hơn tất cả các loài hoa. Mẹ tôi rất vui vẻ và hoạt bát, mẹ luôn là người giúp cho tất cả mọi người trong gia đình lấy lại niềm tin, lấy lại năng lượng sau một ngày căng thẳng mệt mỏi. Tôi đã từng nhìn thật sâu vào đôi mắt mẹ, đôi mắt như ẩn chứa cả thế giới cổ tích mơ mộng và nỗi cay đắng cuộc đời mẹ trải qua. Đôi mắt khiến tôi bao lần bận tâm suy nghĩ và cũng khiến tôi hạnh phúc.

    Có thể nói rằng ngày bé, nếu như không có mẹ quan tâm tôi đã trở thành một cô gái nhút nhát hay lo sợ và tự tin về bản thân. Vì cha tôi thường rất ít nói, nên người mà tôi thường chia sẻ bao nhiêu tình cảm cảm xúc chính là mẹ. Dù vui hay buồn, khó chịu hay bực tức, tôi đều luôn nói cho mẹ nghe, và mẹ luôn lắng nghe rất chăm chú, luôn khuyên răn tôi mọi chuyện. Tôi lo sợ một ngày không có mẹ bên tôi, tôi sẽ ra sao với những lo lắng, suy tư không người thấu hiểu.

    Có những ngày mẹ vắng nhà vì công tác xa, tôi nhớ mẹ da diết, mặc dù tôi đã không còn ngủ với mẹ từ rất lâu rồi, nhưng không thấy bóng dáng của mẹ lòng tôi thấy trống vắng vô cùng, như thiếu đi một cái gì đó to lớn lắm, không thể nào diễn tả được bằng lời. Tối đến cứ ôm gối đi ra đi vào phòng, trông ngóng mẹ về. Chỉ cần thấy bóng mẹ ngoài cổng, lòng đã vui mừng đến muốn khóc, vậy mà chưa bao giờ dám chạy ra ôm lấy mẹ, hỏi mẹ có mệt không, đi có vui không…mà chỉ ôm gối đi vào phòng và vui vẻ yên giấc đến sáng.

    Mỗi khi không kìm được cảm xúc của bản thân, đôi khi thấy mình không lễ phép với mẹ, tôi đã cảm thấy vô cùng có lỗi. Đến khi biết mình đã sai, tôi bẽn lẽn đến và ngại ngùng xin lỗi mẹ vì mình đã lỡ vô phép với mẹ, mẹ nghiêm nghị nhìn tôi và răn dạy rằng: “Mẹ tha lỗi cho con, vì mẹ thấy được ở nơi con sự hồi lỗi và ăn ăn, con cũng tự chủ động đến xin lỗi mẹ. Nhưng mẹ muốn con nhờ rằng, chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống, thì đừng dùng nó chỉ để xin lỗi người khác vì sai phạm của mình biết không? Lỗi thì phải phạt, chiều nay con phải rửa chén giúp mẹ, biết không?”. Mẹ luôn là vậy, mẹ luôn thưởng phạt phân minh.

    Đã một lần trong đời, tôi chưa bao giờ sợ mình mất đi người mẹ thân yêu đến như vậy, chính là một khoảng thời gian mẹ đã ốm rất nặng, đến hai tuần liền mới khỏi. những hoạt động hằng ngày trong gia đình tôi đã bị xáo trộn hết lên, chúng tôi phải vừa tự lo cho bản thân, vừa lo lắng và chăm sóc cho mẹ. Chính vì vậy mà mới hiểu ra mẹ rất quan trọng trong gia đình và mẹ là một nữ siêu nhân. Mẹ vừa có thể chăm sóc chu toàn cho tất cả mọi người trong gia đình và vừa làm tốt công việc của mình ở công ty. Sau khi mẹ khỏi bệnh, tất cả mọi người trong gia đình, không ai bảo ai, đều san sẻ với mẹ tất cả những gì mình có thể làm được, chị em tôi giúp mẹ rửa chén, thái rau, cha tôi giúp mẹ giặt quần áo…mẹ đã cười rất tươi và nói rằng mình bệnh như vậy mà xem ra sướng phải biết.

    Tôi rất yêu mẹ, tình yêu ấy không có ai có thể thay đổi được nó, đúng hơn là tình yêu dành cho gia đình tôi mà mẹ đã chiếm một vị trí vô cùng to lớn và quan trọng. Tôi biết rằng mẹ tôi ngày một bị thời gian làm tàn phai tuổi thanh xuân tươi đẹp. Nhưng trong trái tim tôi mẹ luôn là người phụ nữ xinh đẹp nhất, vì vậy ngay từ bây giờ tôi phải sống thật tốt để mẹ luôn luôn vui vẻ và tự hào vì người con như tôi.

    “Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi

    Và mẹ em chỉ có một trên đời”

      bởi Thu Thu 14/07/2019
    Like (4) Báo cáo sai phạm

Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!

Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản

Gửi câu trả lời Hủy
 
NONE

Các câu hỏi mới

ZUNIA9
 

 

YOMEDIA
AANETWORK
OFF