YOMEDIA
NONE

Kể và tả lại việc em đã làm khiến cha mẹ buồn

các bạn hãy viết hộ mình 1 bài văn là:

Có lần trong bữa cơm chiều của gia đình, em đã gây ra một việc khiến cha mẹ buồn. Em hãy viết bài văn kể và tả lại sự việc đó.

​Ai viết được mình cho 1tick!

Theo dõi Vi phạm
ATNETWORK

Trả lời (2)

  • Bố em công tác xa tận trên nhà máy thuỷ điện Hoà Bình nên theo thường lệ chiều thứ bảy cuối tháng là dịp Đềgia đình em đoàn tụ. Thường thường, bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và thân thiết. Mọi người cùng san sẻ những chuyện vui buồn hằng ngày và tìm 'thấy dưới mái ấm gia đình một nguồn động viên an ủi rất lớn. Vậy mà trong bữa cơm chiều thứ bảy tuần qua, em đã có một hành động sai trái khiến cho cả nhà phải buồn lòng.

    Chuyện là thế này:

    Biết chắc là bố em sẽ về nên từ sáng sớm, bà nội và mẹ đã xách làn đi chợ, mua thịt cá, rau củ và trái cây Đềchuẩn bị cho bữa cơm chiều. Mẹ không quên mua một bó hồng nhung, thứ hoa mà bố em rất thích, ông nội soạn sẵn bàn cờ tướng Đềđấu vài ván với bố em.

    Tan học về, em thấy bàn ăn đã được bày biện tươm tất, sẵn sàng. Toàn là những món cả nhà ưa thích: đĩa gà luộc vàng ươm có rắc lá chanh non thái chỉ, bát canh măng nấu nấm, đĩa xúp lơ xào lòng và hấp dẫn nhất là món cá chép rán giòn, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm.

    Mẹ nhắc em tắm rửa rồi ra ăn cơm. Em lí nhí đáp: “Vâng ạ! ” rồi cứ ngồi lì trong phòng ngủ; lòng buồn bực vì điểm 3 môn Toán hồi chiều. Cũng tại em hấp tấp, chủ quan nên mới ra nông nỗi.

    - Cháu Hùng đâu rồi?

    - Hùng ơi! Tắm nhanh lên con! Đừng Đềcả nhà chờ!

    Tiếng ông, tiếng bố thúc giục. Em vẫn ngồi im lặng, vừa xấu hổ, vừa bối rối. Có nên cho cả nhà biết hay không? Nếu giấu thì liệu giấu được đến bao giờ?

    Có lẽ sốt ruột nên bố em đã vào tìm. Thấy em cúi mặt thẫn thờ, bố vội hỏi:

    - Con mệt hả Hùng? Sao không ra ăn cơm?

    Em đáp qua loa cho xong chuyện:

    - Vâng! Con mệt! Cả nhà cứ ăn cơm trước đi! Con không muốn ăn!

    Bố đặt tay lên trán em và nói:

    - Trán con vẫn mát. Con có đau ốm gì đâu? Chắc lại xảy ra chuyện gì phải không? Nói cho bố nghe nào!

    Em vẫn khăng khăng:

    - Chẳng có chuyện gì đâu bố ạ! Con không thấy đói!

    Ông bà và mẹ cũng lo lắng, hỏi han. Còn em thì...

    Bữa cơm mất vui. Mọi người tỏ ra khó hiểu trước thái độ không bình thường của em. Em biết mình có lỗi nhưng không thể nói lên lời. Em giận và tự trách mình lười học, bất nhã đã làm cho buổi sum họp của gia đình mất vui. Có lẽ đến sáng mai, em sẽ thú thật với ông bà, cha mẹ. Với lòng khoan dung, độ lượng, chắc mọi người sẽ tha thứ cho em. Bố em công tác xa tận trên nhà máy thuỷ điện Hoà Bình nên theo thường lệ chiều thứ bảy cuối tháng là dịp Đềgia đình em đoàn tụ. Thường thường, bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng và thân thiết. Mọi người cùng san sẻ những chuyện vui buồn hằng ngày và tìm 'thấy dưới mái ấm gia đình một nguồn động viên an ủi rất lớn. Vậy mà trong bữa cơm chiều thứ bảy tuần qua, em đã có một hành động sai trái khiến cho cả nhà phải buồn lòng.

    Chuyện là thế này:

    Biết chắc là bố em sẽ về nên từ sáng sớm, bà nội và mẹ đã xách làn đi chợ, mua thịt cá, rau củ và trái cây Đềchuẩn bị cho bữa cơm chiều. Mẹ không quên mua một bó hồng nhung, thứ hoa mà bố em rất thích, ông nội soạn sẵn bàn cờ tướng Đềđấu vài ván với bố em.

    Tan học về, em thấy bàn ăn đã được bày biện tươm tất, sẵn sàng. Toàn là những món cả nhà ưa thích: đĩa gà luộc vàng ươm có rắc lá chanh non thái chỉ, bát canh măng nấu nấm, đĩa xúp lơ xào lòng và hấp dẫn nhất là món cá chép rán giòn, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm.

    Mẹ nhắc em tắm rửa rồi ra ăn cơm. Em lí nhí đáp: “Vâng ạ! ” rồi cứ ngồi lì trong phòng ngủ; lòng buồn bực vì điểm 3 môn Toán hồi chiều. Cũng tại em hấp tấp, chủ quan nên mới ra nông nỗi.

    - Cháu Hùng đâu rồi?

    - Hùng ơi! Tắm nhanh lên con! Đừng Đềcả nhà chờ!

    Tiếng ông, tiếng bố thúc giục. Em vẫn ngồi im lặng, vừa xấu hổ, vừa bối rối. Có nên cho cả nhà biết hay không? Nếu giấu thì liệu giấu được đến bao giờ?

    Có lẽ sốt ruột nên bố em đã vào tìm. Thấy em cúi mặt thẫn thờ, bố vội hỏi:

    - Con mệt hả Hùng? Sao không ra ăn cơm?

    Em đáp qua loa cho xong chuyện:

    - Vâng! Con mệt! Cả nhà cứ ăn cơm trước đi! Con không muốn ăn!

    Bô' đặt tay lên trán em và nói:

    - Trán con vẫn mát. Con có đau ốm gì đâu? Chắc lại xảy ra chuyện gì phải không? Nói cho bố nghe nào!

    Em vẫn khăng khăng:

    - Chẳng có chuyện gì đâu bố ạ! Con không thấy đói!

    Ông bà và mẹ cũng lo lắng, hỏi han. Còn em thì...

    Bữa cơm mất vui. Mọi người tỏ ra khó hiểu trước thái độ không bình thường của em. Em biết mình có lỗi nhưng không thể nói lên lời. Em giận và tự trách mình lười học, bất nhã đã làm cho buổi sum họp của gia đình mất vui. Có lẽ đến sáng mai, em sẽ thú thật với ông bà, cha mẹ. Với lòng khoan dung, độ lượng, chắc mọi người sẽ tha thứ cho em.
      bởi Trịnh Hạnh 06/10/2018
    Like (0) Báo cáo sai phạm
  • YOMEDIA

    Video HD đặt và trả lời câu hỏi - Tích lũy điểm thưởng

  • Trong gia đình, em yêu quý nhất là mẹ. Mẹ là hình ảnh cao đẹp nhất. Mẹ- một tiếng giản dị mà chứa chan bao tình cảm như lời hát: “ lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào. Lòng mẹ tha thiết như dòng suối nguồn dạt dào.”

    Mẹ em tên là Thủy. Năm nay mẹ 40 tuổi. Mẹ là giáo viên- một nghề thật cao quý. Mẹ có dáng người cao nhưng hơi gầy. Mái tóc cắt ngắn, mượt óng rất hợp với gương mặt tròn, phúc hậu của mẹ. Đôi mắt đen nhìn lũ học trò đầy nghiêm khắc những cũng không thể giấu đi những tình thương bao la. Mẹ đi làm từ thứ hai đến thứ sáu. Công việc của mẹ thật vất vả, bận rộn nhưng lúc nào mẹ cũng nở nụ cười trên môi. Mỗi khi mẹ cười để lộ hàm răng trắng trông thật đẹp. Đôi bàn tay mẹ không đẹp lắm, nó đã bị trai sần như ghi lại nỗi vất vả của mẹ trong bao năm nuôi em khôn. Thật ấm áp biết bao khi đôi bàn tay ấy luôn ôm em vào lòng mỗi buổi tối khi đi ngủ. Hàng ngày, mẹ đến trường với những bộ quần áo giản dị nhưng cũng thật đẹp - một vẻ đẹp dịu dàng. Em thích nhất mỗi khi mẹ mặc bộ véc màu trắng ngà. Lúc đó, trông mẹ thật sang trọng biết bao.

    Mẹ rất thông minh nhanh nhẹn nhưng cũng thật nghiêm khắc biết bao. Buổi tối, mẹ thường bận bịu với những trang giáo án, những tệp vănđể ngày mai có mang đến những bài học bổ ích, những tiết học thú vị cho học trò của mình. Tuy công việc rất bận nhưng mẹ luôn dành thời gian cho gia đình. Em thích nhất là mỗi khi mẹ trổ tài nấu nướng. Những món ăn của mẹ bao giờ cũng làm ấm lòng mọi người trong gia đình. Mẹ rất hiền và vui tính nên ai cũng yêu quý mẹ. Ở trường cũng như xóm làng, mẹ luôn chan hòa với mọi người. Ai có việc gì thì mẹ sẵn lòng giúp. Mỗi khi em buồn, mẹ như người bạn đến bên em nói những lời dỗ dành thương yêu. Mẹ cũng luôn chia sẻ cho em những nỗi buồn, niềm vui của cuộc đời mẹ. những lúc đó em muốn nói thật to: “Con rất yêu mẹ. Con hứa với mẹ sẽ học thật giỏi để xứng đáng với những niềm mong mỏi của mẹ.”

    Em rất yêu quý mẹ. Mẹ là nguồn sống, nguồn động lực cho em vững bước trên con đường tương lai. Em rất tự hào về mẹ của em.

     

    lớnchứng tỏ những năm tháng làm việc vất vả của mẹ để cố gắng cho những đứa con của mình được cắp sách đến trường.

    Mẹ thật tuyệt vời. Mẹ luôn hiểu em. Mỗi khi em mắc lỗi mẹ không mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ. Em thầm cảm ơn mẹ, “ Nhờ có mẹ con lớn lên nhiều lắm, mẹ ơi!”.

      bởi Thăng rank 18/03/2020
    Like (0) Báo cáo sai phạm

Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!

Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản

Gửi câu trả lời Hủy
 
NONE

Các câu hỏi mới

AANETWORK
 

 

YOMEDIA
ATNETWORK
ON