Cảm nghĩ của em về Bác Hồ kính yêu
cảm nhĩ của em về bác hồ kính yêu của em
Trả lời (1)
-
Tôi sinh ra và lớn lên ở miền Bắc Việt nam khi đất nước đã không còn chiến tranh. Cũng như bao đứa trẻ khác tôi đi học cấp I, cấp II, cấp III, rồi đến đại học, rồi đi làm. Nói chung là rất bình thường như những đứa bạn tôi ở chốn thành thị.
Cũng như tất cả những đứa trẻ khác, từ bé cho đến tận bây giờ tôi luôn được tuyên truyền về hình ảnh một con người siêu phàm cả về tài năng và đạo đức mà tôi chưa từng được gặp mặt. Đơn giản bởi vì người đó đã chết trước khi tôi ra đời. Từ sách vở, ca nhạc, cho đến đài báo, rồi sau này cho đến truyền hình đều không ngừng, không nghỉ đưa vào óc tôi những câu chuyện, lời ca và hình ảnh về công việc, cuộc sống, đức tính, tư tưởng..., nói chung là đủ mọi thứ, của một con người - Bác Hồ.
Bài hát đầu tiên tôi thuộc khi tôi mới 3 tuổi, mà tôi không thể nhớ nổi bao nhiêu lần tôi đã hát, "Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng...". Một trong những câu thơ đầu tiên mà tôi thuộc là:"Nhà em treo ảnh Bác Hồ. Bên trên là một lá cờ đỏ tươi".
Khi đi học ở trường cấp II tôi đã phải mất bao đêm học cho bằng thuộc những bài thơ dài dằng dặc về Bác Hồ. Nếu sáng hôm sau cô giáo kiểm tra mà không thuộc bài thơ đó thì quả là một rắc rối lớn. Không hiểu thế nào mà đến bây bây giờ tôi chỉ nhớ được bài thơ "nhái" theo chứ không thể nào nhớ được bài thơ gốc.
(Đêm nay Bác không ngủ), Vì có quả đu đủ...(chắc các bạn đều thuộc cả. Tôi không cần phải kể ra đây nữa làm gì).
Tôi còn nhớ rõ một lần năm tôi học lớp 7, trong một tiết học thơ Bác, bà giáo dạy môn văn của tôi đứng trên bục giảng ra sức truyền đạt đến học sinh các đức tính và nhân cách tốt đẹp của Bác Hồ. Bài giảng của bà giáo xúc động lắm. Cả lớp toàn những đứa trẻ con mới 13 tuổi bọn tôi ngồi nghe rất chăm chú và im lặng như nuốt lấy từng lời; cuối cùng, khi nói đến ngày mất của Bác Hồ thì bà giáo không cầm được nước mắt, bật khóc.
Đến khi thi chuyển lên cấp III tôi đã phải khốn khổ vì môn văn do rất kém về khả năng học thuộc và phân tích thơ của Hồ Chủ tịch. Tôi nhớ bài thi đó tôi đã chuẩn bị rất kỹ và làm hết sức mình mà chỉ được có 5 điểm. Tôi cay cú lắm. May mà môn toán tôi được 10 điểm nên vẫn đạt điểm khá cho hai môn thi văn và toán. Câu chuyện lại tiếp diễn khi tôi học cấp III. Vẫn toàn thơ Bác. Cứ như là nước Việt nam chỉ có mỗi một nhà thơ thôi ấy!. Tuy nhiên, sau đó khi thi vào đại học tôi không chọn ngành phải thi môn văn nên thoát được việc nghiên cứu thơ Bác. Thật là hú vía.
Tôi phải kể ra dài dòng như vậy là để cho các bạn biết là tôi đã qua một quá trình bị tuyên truyền nhồi sọ nặng nề và lâu dài như thế nào. Ấy thế mà không hiểu tại sao trong suốt hơn 20 năm của cuộc đời tôi chưa từng bao giờ có chút thiện cảm chứ chưa nói đến chuyện tôn Bác Hồ lên làm thần tượng của mình bao giờ.
Hồi tôi 5 tuổi, lớp mẫu giáo của tôi được vào lăng viếng Bác. Giữa mùa hè nóng nực đoàn trẻ con chúng tôi hòa vào đoàn người dài dằng dặc tại quảng trường Ba Đình để đi vào lăng. Chúng tôi đứa nọ túm áo đứa kia lần lượt bước qua cái cửa có hai người lính cảnh vệ bồng súng đứng hai bên. Vừa bước vào bên trong tôi thấy lạnh toát người vì khí lạnh tỏa ra từ các máy lạnh trong lăng, đó là lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là máy lạnh. Ở nhà mỗi khi trời nóng quá tôi thường chạy ra sân tắm truồng dưới cái máy nước. Nhưng cái máy lạnh lúc đó thì thú vị hơn cái máy nước rất nhiều. Thi hài Bác Hồ nằm trong một tủ kính, khắp khuôn mặt được đánh phấn trông như diễn viên kịch. Tôi thấy hay hay vì Bác Hồ hoá ra trông giống như một con búp-bê to chứ không phải như một tiên ông mà tôi có lần tưởng tượng ra.
Sau khi đi ra khỏi lăng, bọn tôi mỗi đứa được phát không một chiếc bánh mỳ vừa to, vừa thơm. Lúc đó cả nhà tôi đang phải ăn gạo mốc có đầy mọt cho nên chiếc bánh mỳ đó thực sự là một đặc sản. Tôi ăn ngay nửa chiếc, nửa còn lại tôi đem về cho thằng em gầy còm suy dinh dưỡng ở nhà. Kỷ niệm về lần duy nhất trong đời vào lăng viếng Bắc thật đặc biệt nên tôi không bao giờ quên.
Một lần anh công an khu vực đến nhà tôi lấy lý do thăm hỏi nhưng chắc là để dò xét xem gia đình tôi có điều gì sai phạm hay không. Khi đang nói bao chuyện dông dài về tình hình trị an tại địa phương với bố tôi, anh luôn đảo mắt khắp nhà tôi một cách nghi hoặc. Trước khi ra về anh bảo bố tôi : "Sao nhà bác chưa treo ảnh Bác Hồ?". Bố tôi trả lời : "Tôi đã có treo nhưng cái ảnh cũ hôm nọ bị ngấm nước mưa nên ố hết cả. Tôi vừa vứt đi rồi".
"Thế thì bác phải đi mua ngay một chiếc ảnh mới mà treo đi". Thế là bố tôi phải tức tốc đạp xe đi mua một cái khung có kính và một bức ảnh Hồ Chủ Tịch mới để treo lên tường. Mẹ tôi bảo "Anh đợi mấy hôm nữa đi mua có được không? nhà mình đang hết tiền". "Không được. Công an họ yêu cầu gì mình phải chấp hành ngay. Chậm là không được". Bố tôi trả lời.
Cái bức tường mốc meo và loang lổ của nhà tôi chẳng ăn nhập gì với cái khung ảnh mới bên trong là hình ông cụ râu dài có nét mặt hồng hào và nụ cười nửa miệng. Tôi chợt nhìn sang bức ảnh của ông nội tôi treo ở một phía tường khác. Bức ảnh đen trắng cũ kỹ, còn mặt ông nội tôi nhăn nhúm, gầy giơ xương. Tôi cảm thấy trong lòng mình có một cái gì khang khác mà tôi không thể biết rõ là cái gì. Có lẽ vì lúc đó tôi còn nhỏ quá chăng?
Khi nhà tôi có tiền mua TV thì cũng là lúc tôi được truyền hình Việt nam đưa tin tuyên truyền về Bác Hồ. Tuần nào cũng có một chương trình gì đó nói về Bác Hồ. Nếu dịp gần những ngày lễ lớn thì ngày nào cũng có. Thông tin rất chi tiết, lời bình trên TV thật truyền cảm. Bắc đã đi những đâu, nói cái gì, thăm hỏi nhà ai, vân vân và vân vân. Một lần tôi được xem một đám đông rất lớn, có đến hàng trăm nghìn, thậm chí đến hàng triệu người đang đứng khóc thảm thiết. Họ có vẻ đang rất đau đớn và thương tiếc vì Bác Hồ đã ra đi đột ngột trong khi sự nghiệp chống Mỹ cứu nước còn dở dang. Số người đông quá, người già, trẻ con, đàn ông, đàn bà, trông mặt ai cũng đều rất đau khổ, dàn dụa nước mắt. Tôi hỏi mẹ tôi: "Lúc đó mẹ có ở đấy không? Mẹ có khóc không?"."Có con ạ"
"Tại sao mẹ lại khóc? Mẹ thương Bác Hồ quá à?"
"Không con ạ, mẹ thấy xung quanh ai cũng khóc nên mẹ cũng khóc thôi. Tối hôm trước đám tang, ông tổ trưởng dân phố đến từng nhà phát khăn tang và dặn mọi người phải có mặt đầy đủ và đeo khăn tang trong ngày hôm sau".
"Nhưng mẹ phải đi chợ bán rau cơ mà".
"Thì mẹ phải nghỉ chợ một ngày".
À, hoá ra là thế. Cái mình nhìn thấy thế chưa chắc đã hoàn toàn như thế. Tôi liên tưởng trực tiếp đến cảnh hàng triệu dân Bắc Triều tiên cũng đứng chật đường gào khóc trước linh cữu Kim Nhật Thành. Giữa lúc đất nước Triều tiên muôn vàn khó khăn với gần 2 triệu người chết đói thì lãnh tụ Kim Nhật Thành lại ra đi. Kể ra khó khăn của các bạn Bắc Triều tiên cũng không kém gì chúng ta lúc Bác mất. Hai sự việc cách nhau hàng chục năm sao kịch bản giống nhau quá vậy. Tôi đã khôn hơn một tí rồi.
Có một lần khác tôi đã nhìn thấy Bác Hồ khóc trên TV. Không biết có phải là lần duy nhất Bác khóc khi quay phim không? Lý do là vì Bác tiếc thương nhiều đồng bào đã bị chết thảm trong cải cách ruộng đất. Bác công nhận đấy là sai lầm của đảng, và bác lấy khăn lau nước mắt... trước ống kính camera. Lúc này tôi đã lớn hơn rồi. Tôi đã biết thế nào là cái chết, bất công, sự tàn bạo và lừa bịp. Tôi không phải là cảm thấy nữa mà đã nhận thấy.
Vài năm gần đây trên các phương tiện thông tin đại chúng, tôi lại được nghe và đọc nhiều về "tư tưởng Hồ Chí Minh". Tôi vẫn cay cú cái bài thi bị 5 điểm ngày xưa lắm nên tôi đã dành nhiều thời gian căng hết cả óc ra để nghiền ngẫm các bài viết về "tư tưởng Hồ Chí Minh" trên báo Đảng. Rủi thay cho tôi, lần này cũng không hơn gì năm xưa. Tôi chẳng những không thu được kết quả gì mà đầu óc tôi càng mông lung mụ mẫm hơn. Đã dồn hết tâm chí vào rồi mà tôi vẫn không hiểu được "tư tưởng Hồ Chí Minh" là cái quái gì. Tại sao cái tư tưởng của một con người đã có lần tự nhận rằng mình chẳng có tư tưởng gì cả lại có thể linh nghiệm cho một đất nước nghèo khổ và lạc hậu nhất thế giới như Việt nam trong khi cả thế giới văn minh đang ầm ầm tiến lên? Có lẽ nó cũng chỉ giống như cái ảnh bóng nhoáng lồng trong khung kính treo trên cái tường mốc meo nhà tôi năm xưa thôi. Chẳng để làm gì cả.
Hay "tư tưởng Hồ Chí Minh" là cái gì đó giống như sấm Trạng vậy. Nói một câu gì đó thì phải viết ngay thành sách rồi cùng nhau suy ngẫm mấy chục năm thậm chí hàng trăm năm mới ra, rồi môt ngày nào đó oà lên một cái - hoá ra là thế. Nghe nói nhà nước sắp sửa chi ngân sách để xây dựng một viện nghiên cứu lớn gọi là Học viện Tư tưởng Hồ Chí Minh. Cũng nghe nói rằng rất nhiều học giả uyên bác về Hồ Chí Minh đã sẵn sàng rồi, chỉ cần hô lên một tiếng là sẽ đủ bộ xậu ngay.
Không. Như thế đã quá đủ rồi. Hãy để cho chúng tôi được nghe cái chúng tôi muốn nghe, thấy cái chúng tôi muốn thấy, làm cái chúng tôi muốn làm. Đừng tiếp tục bắt lũ trẻ tội nghiệp chúng tôi ngồi im lặng mà nghe người ta chỉ bảo "phải như thế này này, không được thế kia".Không! Tôi sẽ không bao giờ giống mẹ tôi - bật khóc chỉ vì thấy mọi người xung quanh đều khóc. Không. Tôi sẽ không bao giờ gật chỉ vì tất cả mọi người đều gật.
Không! Tôi sẽ không giống bố tôi - giả bộ ngoan ngoãn để được yên thân. Tôi sẽ chỉ là tôi thôi.
Không! Tôi sẽ không phải là tôi của hôm nay nữa. Tôi sẽ là tôi của ngày mai, bước ra khỏi đám đông, đạp đổ mọi thần tượng giả hình, xây tượng đài mới của chính mình - tự do và tri thức.Không phải chỉ từ cuộc vận động này, tôi mới cảm nhận và kính yêu Bác. Từ lúc nhỏ đến nay , tôi thần tượng chỉ có 2 người là Bác và Albert Einstein – nhà vật lý vĩ đại. Nhưng người làm ảnh hưởng đến tôi nhiều nhất, góp phần xây dựng nên nhân cách của tôi nhất chính là Bác.
Không khâm phục Bác sao được, khi nghị lực và tài năng của Bác đã vượt ra khỏi đất nước này. Từ khi học tiểu học, tôi đã được học câu chuyện về một anh Nguyễn xoè hai bàn tay không và trả lời “Đây, tiền đây” rồi một thân một mình dấn thân trên con đường cứu nước. Khi ấy, không hiểu lắm về nỗi vất vả của người một mình xa xứ, tôi cũng đã khâm phục anh Nguyễn lắm rồi. Giờ đây, đọc nhiều sách, tôi mới hình dung ra viên gạch ở Pari là như thế nào, bàn tay bưng bê đẫm mồ hôi nhưng vẫn chằng chịt chữ nghĩa là ra sao. Lớn lên một chút, tôi khâm phục Bác khi được học những bài thơ thất ngôn tứ tuyệt của Bác. Với một phong thái cao vời vợi, trong bao nhiêu gian truân, khó nhọc, đắn đo, Bác vẫn có thể làm thơ và hạ những câu thơ cuối lạc quan không kể xiết. Kể từ đó, tôi cũng tập làm thơ, rồi cũng tập cho mình hạ những vần thơ lạc quan và tin tưởng, dù nghịch cảnh có là gì chăng nữa. Khi học Sư phạm , tôi học rất nhiều về Bác, về Đảng vĩ đại mà Bác là người sáng lập, trong tôi lâng lâng một cảm giác khó tả, con người vĩ đại thế kia mà lại bình dị và hiền hoà đến thế ư. Tôi hiểu rõ tại sao bao nhiêu người yêu kính Bác, gọi bằng Bác và thậm chí thờ Bác một cách trân trọng, tại sao bè bạn thậm chí kẻ thù khắp năm châu đều một lòng vị nể Bác. Và kể từ đó, tôi rèn luyện mình như Bác, tôi cố gắng thật ôn hoà và hết lòng giúp đỡ, thương yêu mọi người, đồng thời giữ gìn tính giản dị vốn có của mình. Có lẽ không khi nào tôi tiến đến được nhân cách cao vời như Bác nhưng được đi trên con đường tiến tới nhân cách đó, tôi biết mình chẳng những không thể bị mai một mà sẽ còn trở nên ngày một tốt hơn.
Tôi là một trong số những người may mắn nhận được ngọn lửa quý giá từ Bác truyền lại. Nhưng ngày nay, khi mà sự mở rộng giao lưu, quốc tế hóa phát triển như vũ bão, giới trẻ, giới trí thức bị lôi kéo, lai căng, thiếu lý tưởng không còn là số ít nữa. Cuộc vận động học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh đã triển khai, thực hiện “đúng và trúng”. Cuộc vận động ấy đi kèm với đợt nghiên cứu Di chúc của Bác, thấm sâu vào ngành giáo dục trong chủ đề năm học vừa qua – Sống có trách nhiệm. Chúng ta đã làm đúng lời Bác dạy trong Di chúc: “mỗi Đảng viên và cán bộ phải thật sự thấm nhuần đạo đức cách mạng”, “ bồi dưỡng thế hệ cách mạng cho đời sau là một việc rất quan trọng và cần thiết”. Trong thời gian thực hiện cuộc vận động, tôi nhận thấy sự đồng thuận cao trong xã hội. Tôi đã được khóc với những câu chuyện kể về Bác vì người kể đã thực sự nhập tâm vào câu chuyện. Tôi cũng đã được sung sướng, hạnh phúc khi những công trình làm theo lời Bác được thành công, làm cho đời thêm giàu đẹp. Riêng tôi, có lần còn cảm thấy vừa tức vừa vui khi một học sinh giữ quyển “Truyện kể Bác Hồ” mãi mà không trả vì “ Hay quá thầy ơi”. Dưới mắt những em học trò nhỏ đó, Bác tốt và tài như một ông tiên. Cuộc đời của Bác , đạo đức của Bác là kho tàng quý báu, là một nguồn tài nguyên vô tận để chúng ta khai thác và luyện thành những con người tốt – những con người Xã Hội Chủ Nghĩa.
Bản thân tôi đã tự nhủ rằng mình phải học tập ở Bác nhiều hơn nữa, bởi tôi đang làm nhiệm vụ trồng người, mà nguồn nhân lực ấy chính là thành phần quan trọng không thể thiếu của lực lượng sản xuất Xã Hội Chủ Nghĩa. Tôi cần phải truyền cho các em ngọn lửa nhiệt thành của Cách mạng, không chịu khuất phục trước số phận dù nghiệt ngã đến đâu. Từ khi huyện ủy triển khai cuộc vận động, tôi quyết tâm học tập nhiều hơn, bởi vì có học tập nâng cao trình độ, tôi mới có thể làm tốt nhất công tác của mình. Trong công tác giảng dạy, tôi lọc ra những nội dung chính cần truyền đạt và lĩnh hội, những kiến thức hàn lâm dài dòng được thay bằng các ví dụ trong cuộc sống, đôi khi thay bằng một cuộc nói chuyện ngắn, một câu chuyện vui mà luôn luôn sau đó là một bài học gì đó về làm người. Trong công tác đoàn, tôi không đi vào những công tác hồ sơ giấy tờ chằng chịt làm hành chính hoá công tác đoàn mà là vận động đoàn viên làm những gì mà họ muốn để cho học sinh được học tập và sinh hoạt tốt hơn, sung sướng hơn. Những đóng góp về mặt vật chất không phải là dễ dàng đối với đa số Đoàn viên là giáo viên trẻ với mức lương chưa cao nhưng chúng tôi vẫn thực hiện được công trình thanh niên chất lượng được đánh giá cao. Song song với việc vận động trong đoàn viên , phong trào đoàn của chúng tôi còn khéo léo vận động trong các lực lượng khác, phát huy tinh thần đại đoàn kết như Bác đã dạy. Kết quả là chẳng những Chi đoàn thực hiện mà cả Ban giám hiệu, Đoàn cấp trên đều tích cực hỗ trợ, đóng góp cho Công trình của Chi đoàn. Tủ sách “Tiếp lửa” của chúng tôi không ngờ đã trở nên bề thế đến như vậy, ngọn lửa từ Bác truyền sang chúng tôi, những đoàn viên giáo viên và đã đến được với học sinh.
Công tác phát triển đảng cũng được bản thân tôi và chi bộ quan tâm hết mức. những đối tượng trẻ, năng động, có khả năng phát triển trong công tác, được học sinh yêu thương, đồng nghiệp tin tưởng đều được quan tâm bồi dưỡng để kết nạp vào Đảng. Mặc dù việc kết nạp Đảng đã thuận tiện hơn ngày xưa nhiều nhưng không phải là không có khó khăn. Nếu chi bộ không hết mình trong công tác phát triển Đảng thì sẽ có những hồ sơ bị “ngâm” tới 2,3 năm, vô tình làm thui chột ý chí phấn đấu của đối tượng đó. Thời gian qua, tôi đã vì sự vững mạnh của Đảng, sự quản lý rộng khắp của chi bộ trong nhà trường mà hết mình vì công tác phát triển Đảng. Sau ngày 2/12 vừa qua, chúng tôi hớn hở nhận thấy chi bộ của mình có những 9 đảng viên. Nếu xét trên tổng số 50 cán bộ giáo viên công nhân viên nhà trường, nhìn lại đầu năm 2006 chỉ có vỏn vẹn 3 đảng viên, vẫn còn phải sinh hoạt ghép, chi bộ chúng tôi có quyền tự hào vì thành tích của mình.
Tồn tại song song với những việc đã làm được đó, không thể tránh khỏi những việc chưa làm được. Biết mình chưa làm được để cố gắng làm sao cho được, theo tôi, đó là tiến bộ. Bản thân tôi do tuổi đời, tuổi nghề còn trẻ, tính cách còn dễ dãi nên uy tín trong tập thể còn chưa cao, chưa thể làm thật tốt công tác chính trị tư tưởng mà chi bộ giao cho. Tôi lúc nào cũng quan tâm tới mối đoàn kết nội bộ, muốn xây dựng một trường học đoàn kết tốt từ trên xuống dưới nhưng bản thân cảm thấy chưa đủ lực. Mỗi khi có mâu thuẫn trong tập thể, tôi chưa thể xoa dịu và giải quyết được mâu thuẫn đó. Tôi biết cách tốt nhất để có thể trở thành một hạt nhân đoàn kết trong tập thể là bản thân phải có uy tín cao, phải có mối quan hệ rộng rãi với đồng nghiệp, được sự yêu thương của đồng nghiệp. Tôi luôn hỗ trợ đồng nghiệp mỗi khi có thể, nhất là những mặt có thế mạnh; tôi cũng luôn hoà mình tham gia vào những buổi vui chơi, liên hoan để có thể giữ mối liên hệ tốt với đồng nghiệp. Song song đó, tôi mạnh dạn tham gia các cuộc thi, các hoạt động của ngành, cố gắng có thành tích cao để dần dần nâng cao và củng cố uy tín. Tất cả là vì một tương lai mà khi ấy, tôi có thể bằng uy tín của mình, mối quan hệ tốt đẹp của mình để giải quyết tốt nhất những mâu thuẫn trong tập thể, xoa dịu các bức xúc. Tập thể của chúng tôi đến giờ vẫn đoàn kết một lòng, vẫn thương yêu đùm bọc cho nhau, nhưng những mâu thuẫn, bức xúc không phải là không tồn tại. Giữ gìn mãi một tập thể như thế này, làm nó thêm hoàn thiện, sống hết mình vì nó, vì tương lai của học sinh là lý tưởng sống hôm nay của bản thân tôi
bởi Phạm Mai 25/03/2019Like (0) Báo cáo sai phạm
Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!
Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản
Các câu hỏi mới
-
phương thức biểu đạt của bài “Tiếng Hát Tháng Giêng ( Y PHƯƠNG )
Giúp Mình với ạ!
23/11/2022 | 0 Trả lời
-
Về một mua xuân
25/11/2022 | 0 Trả lời
-
Mọc giữa đong sông xang Một bông hoa tím biếc Ơi,con chim chiền chiện Hót chi mà vang trời Từng giọi long lanh rơi Tôi đưa tay tôi hứng
25/11/2022 | 1 Trả lời
-
viết đoạn văn từ 5-7 câu nêu cảm nhận của em về biện pháp tu từ có vị chí nổi bật nhất trong bài thơ "mùa xuân nho nhỏ"
01/12/2022 | 0 Trả lời
-
Viết đoạn văn BIỂU CẢM về lợi ích của cây CÀ PHÊ.
04/12/2022 | 0 Trả lời
-
Em hãy viết bài văn kể lạu một trận thi đấu bóng rổ mà em ấn tượng nhất khi bắt đầu vào trường thcs(lớp 7)
07/12/2022 | 0 Trả lời
-
Em sẽ hành động như thế nào để "những tục lệ tốt đẹp ấy" và "những thức quý của đất mình" luôn có một vị trí quan trọng trong tâm hồn của người Việt? (Trả lời từ 3-5 câu)
Em đang cần gắp ạ!
11/12/2022 | 0 Trả lời
-
Đọc và trả lời câu hỏi:
Câu 1: Cảnh vật được miêu tả qua màu sắc nào trong bài thơ "Chiều sông thương".
18/12/2022 | 0 Trả lời
-
Viết đoạn văn khoảng 150 chữ giải thích câu ca dao :
"Trà Phú Hội, nước Mạch Bà
Sầu riêng An Lợi, chuối già Long Tân
Cá bụi sò huyết Pước An
Gạo thơm Phước Khánh, tôm càng Tam An"
19/12/2022 | 0 Trả lời
-
Giải giúp mình bài này nhé! Nêu những điểm cần chú ý về văn bản thông tin. TT
23/12/2022 | 0 Trả lời
-
sos . mọi người nhanh giúp mình với
28/12/2022 | 0 Trả lời
-
đề tài của lừa và ngựa
Giúp Em Vs
29/12/2022 | 0 Trả lời
-
'Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sẩy chân rơi xuống cái giếng. Con vật kêu la hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng, ông quyết định: con lừa đã già, dù sao cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả.
Ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất đổ vào giếng.Ngay từ đầu lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết.Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng.Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống và vô cùng sửng sốt.Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên.Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn.Chỉ một lúc sau, mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài'.
Từ nội dung của phần đọc hiểu , em hãy viết đoạn văn ngắn khoảng 200 chữ trình bày suy nghĩ của mình về thông điệp được rút ra từ câu chuyên trên.
01/02/2023 | 0 Trả lời
-
Giải giúp mình bài này nhé! phần trên thui Câu 1 : Tìm những từ ngữ thể hiện thái độ của con mối và con kiến. Qua những từ ngữ ấy , tác giả muốn thể hiện điều gì? Câu 2 : Chỉ ra sự khác nhau trong hình thức kể chuyện của truyện Con mối và Con kiến với các chuyện Đèo cày giữa đường và Ếch ngồi đáy giếng. Câu 3 : Thủ pháp nào đc sd để lm nổi bật đặc điểm của hai con mối và kiến? Câu 4 : Hình ảnh con mối và con kiến để chỉ kiểu ng nào trong xã hội?
05/02/2023 | 0 Trả lời
-
bằng một đoạn văn khoảng 10 câu nêu cảm nhận của em về nhân vật ngụ ngôn mà em yêu thích
08/02/2023 | 0 Trả lời
-
Giải giúp mình bài này nhé! ai giỏi văn thì giúp mình nhé đừng lên gg ạ
19/02/2023 | 1 Trả lời
-
chỉ ra và nêu cách hiểu của em về các từ ngữ được dùng phép nói quá trong các câu sau :
1. " Nhớ đêm dài đi đất trời bốc lửa
Cả đô thành nghi ngút cháy sau lưng "
2. " Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm,
Heo hút cồn mây súng gửi trời "
3. " Gươm mài đá, đá cũng mòn
Voi uống nước, nước sông phải cạn "
4. " Các bô lão là những kẻ quê mùa, chất phác, chưa bao giờ được bước chân vào nơi lầu son gác tía, chua bao giờ được bàn việc nước, thế mà nghe quan gia hỏi, họ đều nắm tay, gân mặt, khảng khái tâu lên : Xin đánh, trăm miệng một lời, làm rung chuyển cả một toàn điện Diên Hồng "
Liên quan đến biện pháp tu từ nói quá ạ, mong mọi người giúp mk ạ!
21/02/2023 | 0 Trả lời
-
lập dàn ý ghi lại cảm xúc bài thơ mẹ và quả nguyen khoa diem lớp 7 dàn ý chi tiết nha
văn học lớp 7
24/02/2023 | 0 Trả lời
-
22/03/2023 | 2 Trả lời
-
Viết bài văn nghị luận về một vấn đề trong đời sống( trình bày ý kiến phản đối )về các vấn đề của học sinh
26/03/2023 | 0 Trả lời
-
Tìm hiểu về Vẻ đẹp của cây tre và con người Việt Nam
30/03/2023 | 0 Trả lời
-
có gì mới ở phương tây
có ngày có đêm
có máu và nước mắt
có sói lang và những anh hùng
31/03/2023 | 3 Trả lời
-
Hãy nêu tất cả các văn bản thông tin từ lớp 6 đến lớp 7 sách Ngữ văn Kết nối tri thức
09/04/2023 | 0 Trả lời
-
Đọc phần Giới thiệu bài học trong SGK tr76 tập 2 KNTT và trả lời câu hỏi: Phát biểu suy luận của em về mối liên hệ giữa chủ đề bài học và loại văn bản chính cần đọc.
09/04/2023 | 0 Trả lời
-
Bài học sâu sắc nhất mà em rút ra từ phần văn bản Những câu chuyện của người thầy
23/04/2023 | 0 Trả lời