YOMEDIA
NONE

Kể lại truyện Dế Mèn bênh vực kẻ yếu bằng lời của Nhà Trò.

Theo dõi Vi phạm
ADSENSE

Trả lời (4)

  • Người ta thường có câu rằng: “Ở hiền thì gặp lành” quả không sai. Nhờ trời, tôi đã được gặp anh dế Mèn. Từ đây, cuộc đời của tôi đã được bước sang một trang mới sáng sủa, tươi đẹp hơn. Chuyện là thế này:

    Năm trước, gặp khi trời làm đói kém, mẹ tôi đã phải vay lương ăn của bọn Nhện. Sau đấy, không may mẹ mất đi, còn lại thui thủi có một mình. Mà tôi vốn sinh ra đã ốm yếu, kiếm bữa nuôi thân còn chẳng đủ. Bao năm nghèo túng vẫn hoàn nghèo túng. Không có gì trả nợ, mấy bận bọn Nhện đã đánh tôi. Chúng còn đe trên đường về nhà hôm đó sẽ chăng tơ ngang đường để bắt, vặt chân, vặt cánh ăn thịt tôi. Vừa buồn vừa sợ, tôi ngồi gục bên tảng đá cuội khóc thổn thức. Đột nhiên có bàn tay khẽ lay tôi và hỏi:

    - Tại sao em lại ngồi đay mà khóc thế này? Có việc gì cứ nói anh sẽ giúp.

    Thì ra là anh Dế Mèn. Tôi bèn kể chuyện đời mình cho anh nghe. Nghe xong, anh xòe hai càng ra bảo:

    - Em đừng sợ. Hãy trở về cùng với tôi đây. Đứa độc ác không thể cậy khỏe ăn hiếp kẻ yếu.

    Rồi anh dắt tôi đi. Đi được một quãng thì đến chỗ mai phục của bọn Nhện. Bọn Nhện chăng từ bên nọ sang bên kia biết bao đường tơ. Khi nghe thấy tiếng anh Dế hỏi, từ trong hốc đá, một mụ Nhện cái cong chân nhảy ra, hai bên có hai Nhện vách nhảy kèm. Trông mụ đanh đá, nặc nô lắm. Dế Mèn quay phắt lưng, phóng càng đạp phanh phách ra oai. Mụ Nhện co rút lại rồi cúi rập đầu xuống đất như cái chày giã gạo. Anh quát:

    - Các người có của ăn của để, béo múp béo míp mà cứ đòi mãi một tí tẹo nợ đã mấy đời rồi. Có phá hết các vòng vây đi không?

    Bọn Nhện sợ hãi cùng dạ ran. Cả bọn cuống cuồng chạy dọc chạy ngang, phá hết các dây tơ chăng lối.

    Cảm ơn anh Dế Mèn, tôi sung sướng trở về tổ.

      bởi Lê Vinh 31/05/2020
    Like (0) Báo cáo sai phạm
  • YOMEDIA

    Video HD đặt và trả lời câu hỏi - Tích lũy điểm thưởng

  • Ở hiền thì gặp lành quả không sai. Chuyện là thế này:

    Năm trước, gặp khi trời làm đói kém, mẹ tôi đã phải vay lương ăn của bọn Nhện. Sau đấy, không may mẹ mất đi, còn lại thui thủi có một mình. Mà tôi vốn sinh ra đã ốm yếu, kiếm bữa nuôi thân còn chẳng đủ. Bao năm nghèo túng vẫn hoàn nghèo túng. Không có gì trả nợ, mấy bận bọn Nhện đã đánh tôi. Vừa buồn vừa sợ, tôi ngồi gục bên tảng đá cuội khóc thổn thức. Đột nhiên có bàn tay khẽ lay tôi và hỏi:

    - Tại sao em lại ngồi đay mà khóc thế này? Có việc gì cứ nói anh sẽ giúp.

    Thì ra là anh Dế Mèn. Tôi bèn kể chuyện đời mình cho anh nghe. Nghe xong, anh xòe hai càng ra bảo:

    - Em đừng sợ. Hãy trở về cùng với tôi đây. Đứa độc ác không thể cậy khỏe ăn hiếp kẻ yếu.

    Rồi anh dắt tôi đi. Đi được một quãng thì đến chỗ mai phục của bọn Nhện. Bọn Nhện chăng từ bên nọ sang bên kia biết bao đường tơ. Khi nghe thấy tiếng anh Dế hỏi, từ trong hốc đá, một mụ Nhện cái cong chân nhảy ra, hai bên có hai Nhện vách nhảy kèm. Trông mụ đanh đá, nặc nô lắm. Dế Mèn quay phắt lưng, phóng càng đạp phanh phách ra oai. Mụ Nhện co rút lại rồi cúi rập đầu xuống đất như cái chày giã gạo. Anh quát:

    - Các người có của ăn của để, béo múp béo míp mà cứ đòi mãi một tí tẹo nợ đã mấy đời rồi. Có phá hết các vòng vây đi không?

    Bọn Nhện sợ hãi cùng dạ ran. Cả bọn cuống cuồng chạy dọc chạy ngang, phá hết các dây tơ chăng lối.

    Cảm ơn anh Dế Mèn, tôi sung sướng trở về tổ.

      bởi Vương Ngoc Anh 03/06/2020
    Like (0) Báo cáo sai phạm
  • Người ta thường có câu rằng: “Ở hiền thì gặp lành” quả không sai. Nhờ trời, tôi đã được gặp anh dế Mèn. Từ đây, cuộc đời của tôi đã được bước sang một trang mới sáng sủa, tươi đẹp hơn. Chuyện là thế này:

    Năm trước, gặp khi trời làm đói kém, mẹ tôi đã phải vay lương ăn của bọn Nhện. Sau đấy, không may mẹ mất đi, còn lại thui thủi có một mình. Mà tôi vốn sinh ra đã ốm yếu, kiếm bữa nuôi thân còn chẳng đủ. Bao năm nghèo túng vẫn hoàn nghèo túng. Không có gì trả nợ, mấy bận bọn Nhện đã đánh tôi. Chúng còn đe trên đường về nhà hôm dó sẽ chăng tơ ngang đường để bắt, vặt chân, vặt cánh ăn thịt tôi. Vừa buồn vừa sợ, tôi ngồi gục bên tảng đá cuội khóc thổn thức. Đột nhiên có bàn tay khẽ aly tôi và hỏi:

    - Tại sao em lại ngồi đay mà khóc thế này? Có việc gì cứ nói anh sẽ giúp.

    Thì ra là anh Dế Mèn. Tôi bèn kể chuyện đời mình cho anh nghe. Nghe xong, anh xòe hai càng ra bảo:

    - Em đừng sợ. Hãy trở về cùng với tôi đây. Đứa độc ác không thể cậy khỏa ăn hiếp kẻ yếu.

    Rồi anh dắt tôi đi. Đi được một quãng thì đến chỗ mai phục của bọn Nhện. Bọn Nhện chăng từ bên nọ sang bên kia biết bao đường tơ. Khi nghe thấy tiếng anh Dế hỏi, từ trong hốc đá, một mụ Nhện cái cong chân nhảy ra, hai bên có hai Nhện vách nhảy kèm. Trông mụ đanh đá, nặc nô lắm. Dế Mèn quay phắt lưng, phóng càng đạp phanh phách ra oai. Mụ Nhện co rút lại rồi cúi rập đầu xuống đất như cái chày giã gạo. Anh quát:

    - Các người có của ăn của để, béo múp béo míp mà cứ dời mãi một tí tẹo nợ đã mấy đời rồi. Có phá hết các vòng vây đi không?

    Bọn Nhện sợ hãi cùng dạ ran. Cả bọn cuống cuồn chạy dọc chạy ngang, phá hết các dây tơ chăng lối.

    Cảm ơn anh Dế Mèn, tôi sung sướng trở về tổ.

      bởi mi chan 14/06/2020
    Like (0) Báo cáo sai phạm
  • Người ta thường có câu rằng: “Ở hiền thì gặp lành” quả không sai. Nhờ trời, tôi đã được gặp anh dế Mèn. Từ đây, cuộc đời của tôi đã được bước sang một trang mới sáng sủa, tươi đẹp hơn. Chuyện là thế này:

    Năm trước, gặp khi trời làm đói kém, mẹ tôi đã phải vay lương ăn của bọn Nhện. Sau đấy, không may mẹ mất đi, còn lại thui thủi có một mình. Mà tôi vốn sinh ra đã ốm yếu, kiếm bữa nuôi thân còn chẳng đủ. Bao năm nghèo túng vẫn hoàn nghèo túng. Không có gì trả nợ, mấy bận bọn Nhện đã đánh tôi. Chúng còn đe trên đường về nhà hôm đó sẽ chăng tơ ngang đường để bắt, vặt chân, vặt cánh ăn thịt tôi. Vừa buồn vừa sợ, tôi ngồi gục bên tảng đá cuội khóc thổn thức. Đột nhiên có bàn tay khẽ lay tôi và hỏi:

    - Tại sao em lại ngồi đay mà khóc thế này? Có việc gì cứ nói anh sẽ giúp.

    Thì ra là anh Dế Mèn. Tôi bèn kể chuyện đời mình cho anh nghe. Nghe xong, anh xòe hai càng ra bảo:

    - Em đừng sợ. Hãy trở về cùng với tôi đây. Đứa độc ác không thể cậy khỏe ăn hiếp kẻ yếu.

    Rồi anh dắt tôi đi. Đi được một quãng thì đến chỗ mai phục của bọn Nhện. Bọn Nhện chăng từ bên nọ sang bên kia biết bao đường tơ. Khi nghe thấy tiếng anh Dế hỏi, từ trong hốc đá, một mụ Nhện cái cong chân nhảy ra, hai bên có hai Nhện vách nhảy kèm. Trông mụ đanh đá, nặc nô lắm. Dế Mèn quay phắt lưng, phóng càng đạp phanh phách ra oai. Mụ Nhện co rút lại rồi cúi rập đầu xuống đất như cái chày giã gạo. Anh quát:

    - Các người có của ăn của để, béo múp béo míp mà cứ đòi mãi một tí tẹo nợ đã mấy đời rồi. Có phá hết các vòng vây đi không?

    Bọn Nhện sợ hãi cùng dạ ran. Cả bọn cuống cuồng chạy dọc chạy ngang, phá hết các dây tơ chăng lối.

    Cảm ơn anh Dế Mèn, tôi sung sướng trở về tổ.

      bởi Nguyễn Khánh Dư 20/06/2020
    Like (0) Báo cáo sai phạm

Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!

Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản

Gửi câu trả lời Hủy
 
NONE
AANETWORK
 

 

YOMEDIA
AANETWORK
OFF