YOMEDIA

Tả bà nội kính yêu của em - Văn mẫu lớp 5

Tải về
 
NONE

Xin giới thiệu đến các em bài văn mẫu Tả bà nội kính yêu của em dưới đây đã được Học247 sưu tầm và tổng hợp từ những bài văn mẫu của học sinh trên cả nước nhằm giúp các em có thêm tài liệu tham khảo để viết văn ngày càng hay hơn. Chúc các em có được những bài văn thật hay nhé!

ATNETWORK

Đề bài: Bằng một bài văn ngắn em hãy tả về hình ảnh bà nội mà em yêu quý nhất.

Gợi ý làm bài:

1. Bài văn mẫu số 1

Từ thời ấu thơ, chính là cánh cò trong lời ru của bà vỗ cánh qua nôi đã nuôi em lớn lên, chính là những câu chuyện bà kể mỗi đêm trăng sáng đã chắp cánh cho tâm hồn em đến những vùng đất kì diệu, và cũng chính là từng lời bà vỗ về đã xoa dịu đi những nỗi buồn trẻ con. Bà đi cùng quãng đời tuổi thơ trong sáng, nên hình ảnh bà luôn in sâu vào tâm trí của em.

Bà em năm nay đã ngoài 70 tuổi. Tuy tuổi đã cao nhưng bà vẫn còn khỏe mạnh và minh mẫn lắm. 70 năm đời người đã in dấu trên mái tóc của bà màu trắng như mây- mái tóc pha sương pha gió của cả một đời lam lũ vất vả. Trên gương mặt bà đã hằn lên vết chân chim, đặc biệt là ở vầng trán và khóe mắt, mà mỗi khi bà cười em đều yêu và gọi chúng là những chiếc “cầu vồng đất”. Tuy vậy, đôi mắt bà còn rất sáng, bà vẫn hay ngồi tự làm những công việc như xâu chỉ vào kim mà không cần nhờ đến người giúp đỡ. Hai hàm răng bà đen vì thường xuyên nhai trầu. làn da bà nhăn nheo, đầy những chấm đồi mồi. Em yêu hơn cả là đôi tay gầy gò, nổi rõ những đường gân xanh, yêu tấm lưng còng đã gánh vác bao công việc nặng nhọc của cả một đời người.

Phần lớn thời gian ở nhà bà dành để chăm lo cho bữa cơm của gia đình hàng ngày. Mỗi khi đi học về em lại muốn sà vào mâm cơm đã thưởng thức ngay những món ăn bà nấu. Bà quan tâm và biết khẩu vị của từng người, bà nấu bằng cả tình yêu thương nên ăn một bữa cơm bà nấu ai cũng thấy ngon miệng. Thỉnh thoảng bà vẫn dạy em nấu cơm, quét dọn làm việc nhà. Bà từng dặn: con gái lớn, phải làm được việc nhà để đỡ đần cha mẹ. Nghiêm khắc có mà nuông chiều em cũng có Tình yêu của bà là những đồng quà tấm lòng bà để dành, cho em mỗi khi em đi học về, là những đêm trong kí ức thời thơ bé lờ mờ hình ảnh bà thức may cho em chiếc áo. Thời gian rảnh rỗi bà thường cùng các bạn già đi chùa thắp hương và đi tập thể dục. Bà rất thân thiện và hay giúp đỡ hàng xóm nên được nhiều người yêu quý.

Bà nội là người em vô cùng yêu quý, là tấm gương mà em luôn muốn noi theo. Em tự hứa với mình sẽ học hành thật chăm chỉ, thật ngoan ngoãn để bà vui lòng.

2. Bài văn mẫu số 2

Trong gia đình tôi có rất nhiều người, nhưng người tôi yêu mến và kính trọng nhất là bà nội tôi.

Năm nay, đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng bà còn rất khỏe. Da bà nhăn nheo, ngăm đen. Phải chăng đó chính là dấu của thời gian. Khác với những người bà cùng tuổi, bà tôi có mái tóc đen, dài, lúc nào cũng được búi gọn sau gáy. Vầng trán cao, đôi mắt to đã có phần mờ đục. Đặc biệt nụ cười với hàm răng nhuộm đen làm bà thêm phúc hậu. Đôi bàn tay của bà xương xương với những vết chai sần vì làm lụng vất vả. Bà ăn mặc rất giản dị, nhiều khi chỉ là những bộ đồ nâu đã cũ. Mỗi khi mẹ tôi biếu tiền bà để mua quần áo, bà thường lắc đầu và bảo: "Mẹ già rồi, không cần nhiều quần áo, con để tiền đó lo cho bọn trẻ".

Bà nội tôi rất thích chăm sóc cây xanh. Sáng sáng, bà thường tự tay tưới tắm và bắt sâu cho cây. Một lần, cái Anh, em họ tôi hỏi bà: "Bà ơi, tại sao bà quý những cái cây này thế. Có khi nào bà yêu chúng hơn bọn cháu không?". Bà nhìn chúng tôi, bảo: "Sao thế được, tất nhiên là bà phải yêu các cháu bà hơn rồi. Những cái cây này chỉ là thú vui của bà thôi. Đây là những cái cây ông để lại khi mất. Bà thay ông chăm sóc chúng".

Bà rất yêu chúng tôi. Hồi tôi còn bé, bà đã thay mẹ, chăm bẵm tôi từng li từng tí. Hằng đêm, bà đưa tôi vào giấc ngủ qua những khúc hát ru. Mỗi lần tôi ốm, bà xuống chăm nom tôi để mẹ đi làm. Bà ngồi bên giường, dỗ dành, đút cho tôi từng thìa cháo nhỏ. Suốt những năm tuổi thơ, tôi đã lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà.

Sau này, khi không còn ở bên tôi thường xuyên nữa nhưng cứ mỗi lần xuống nhà tôi chơi, bà lại mang rất nhiều quà

quê lên cho tôi và hàng xóm láng giềng. Ai cũng yêu quý và kính nể bà. Bà rất nhân hậu. Có lần, nhìn thấy một em bé ăn xin từ xa, bà vội bước lại cho bé tiền và bảo bé đi mua gì ăn cho đỡ đói. Đợi em đi khỏi, bà nói với tôi: "Cháu đã nhìn thấy em đó chưa? Bà đoán chắc em bé đó chỉ tầm tuổi cháu thôi, thế mà đã phải ra đường ăn xin. Thật tội nghiệp. Nếu từ nay về sau, cháu gặp ai cơ nhỡ, khó khăn, cháu nhớ giúp người ta. Họ cũng là người như chúng ta, chẳng qua cuộc sống của họ không được may mắn, cháu không bao giờ được kì thị, chế giễu người ta".

Vì rất yêu quý bà nên tôi rất thích được về quê. Tôi chỉ mong luôn được gặp bà, được nghe những câu chuyện cổ tích của bà, được nằm trong lòng bà, thiu thiu ngủ qua tiếng ru à ơi của bà. Tôi rất yêu bà, Tôi mong sẽ không bao giờ phải xa bà.

3. Bài văn mẫu số 3

Chuông đồng hồ đều đặn buông chín tiếng. Màn đêm yên ắng, tĩnh mịch lạ thường. Chỉ còn âm thanh của gió khua xào xạc trong khu vườn trước ngõ. Em rời bàn học bước ra sân, vươn vai hít thở không khí trong lành để cố xua đi cơn buồn ngủ. Còn hai bài tập Toán nữa, phải cố làm cho hết. Từ giường bên, có tiếng trở mình khe khẽ. Bà nội vẫn thức để chờ em.

Bà nội em năm nay hơn bảy mươi tuổi, dáng gầy guộc và lưng đã hơi còng. Dấu ấn thời gian in rõ trên mái tóc bạc phơ và trên gương mặt nâu rám hằn sâu những vết nhăn của bà. Mắt bà đã hơi mờ nhưng đôi tai vẫn còn tinh lắm. Chỉ nghe bước chân hay giọng nói từ xa là bà đã nhận ra đúng từng người trong gia đình. Cũng vì quen với công việc nhà nông quanh năm vất vả từ thời trẻ nên cho đến nay, bà vẫn còn khỏe mạnh, dẻo dai. Những lúc bố mẹ em ra đồng, một mình bà lo đi chợ, nấu cơm, chăm sóc bầy gà, bầy lợn. Ít khi em thấy bà ngồi yên một chỗ. Mọi việc xong xuôi thì bà lại vác cuốc ra vườn, cặm cụi xới đất, nhổ cỏ, bón phân cho mấy luống rau và hơn chục gốc na, gốc bưởi.

Bà hay kể chuyện. Em rất phục trí nhớ của bà. Ngày xưa bà chỉ được học ở trường làng, thế nhưng bà lại thuộc lòng Truyện Kiều, Nhị độ mai, Phạm Công Cúc Hoa, Đồng tiền Vạn Lịch,... cùng với bao nhiêu là ca dao và truyện cổ. Những trưa hè gió nồm nam mát lộng, bà mắc võng ở chái nhà, nằm đung đưa vừa bỏm bẻm nhai trầu vừa ngâm nga hát.

Em nghe mấy cụ già bảo rằng hồi con gái, bà là một "liền chị" quan họ nổi tiếng trong vùng. Con cháu, họ hàng và làng xóm rất quý bà vì bà hiền lành, phúc hậu. Ai gặp khó khăn cần đến bà là bà sẵn sàng giúp đỡ, chẳng quản sớm khuya. Bà thường khuyên con cháu thương người như thể thương thân và đối xử với láng giềng phải có tình có nghĩa. Học bài xong, em thu xếp sách vở cho vào cặp, cài cửa, tắt đèn rồi nhẹ nhàng chui vào màn. Bà nằm dịch sang bên nhường chỗ cho em. Hơi ấm tỏa ra từ người bà rất dễ chịu. Em vòng tay ôm lấy lưng bà, thủ thỉ: "Bà ơi! Cháu đấm lưng cho bà nhé! ". Bà mắng yêu: "Bố chị! Để bà chờ mãi! Thôi, ngủ đi, mai dậy sớm mà đi học! ".

Em yêu bà lắm và mong bà nội mạnh khỏe, sống lâu cùng con cháu.

4. Bài văn mẫu số 4

Người mà em yêu quý nhất trong gia đình là bà nội của em. Bà là người luôn luôn chăm sóc, chia sẻ và bảo ban em nhiều điều.

Bà em năm nay đã ngoài 80, dáng người nhỏ, lưng hơi còng. Mái tóc bà được búi gọn sau gáy, bạc trắng như những sợi cước nhìn thật là đẹp. Mỗi khi đi ra ngoài, bà hay đội thêm một chiếc mấn màu đen truyền thống như những người phụ nữ Việt Nam ta xưa. Bà có một gương mặt phúc hậu và hiền từ. Trải qua bao sóng gió của cả một đời người, nước da bà đã nhiều những nếp nhăn tuổi tác, nhưng nhìn vẫn thật hồng hào. Đôi mắt bà nhỏ, 80 năm cuộc đời, giờ đây không còn nhìn rõ nữa, mỗi lần đứa nào vào chơi, bà chỉ nhận ra qua tiếng chào, nếu muốn nhìn mặt phải đến thật gần. Em rất thích nụ cười của bà, nụ cười ấm áp và nhân hậu. Mỗi khi bà cười, để lộ hàm răng đen nhuộm từ thời chống Pháp, ấy là vẻ đẹp đặc trưng của bà. Dù tuổi đã cao, nhưng nhờ có lối sống lành mạnh và yêu đời, bà vẫn rất khỏe mạnh, điều đó làm em rất vui. Bà rất thích trồng rau, lên chùa, ngồi uống nước chè tươi và nói chuyện cùng các cụ. Bà cũng hay nhóm bếp, nướng mấy củ khoai củ sắn đào về từ ngoài vườn, mỗi khi có đồ gì ngon, bà đều chia hết cho các cháu. Các bác trong nhà bảo bà già rồi cứ ngồi nghỉ ngơi, nhưng bà không chịu, bà bảo ngồi không ngứa chân ngứa tay không chịu được. Em rất thích nghe bà kể truyện cổ tích, những câu chuyện ngày xưa về ông bụt bà tiên, cứ buổi tối, hai bà cháu lại mang chiếu ra hiên nằm kể chuyện, bà mồm bỏm bẻm nhai trầu, cháu chăm chú lắng nghe, cười khúc khích. Thuở nhỏ, cha mẹ đi làm bận bịu, bà là người chăm sóc và bảo ban em nhiều điều, bà dạy em biết điều gì đúng, điều gì sai, dạy em làm việc nhà, trồng cây và những điều tưởng chừng rất bình dị trong cuộc sống. Những lời dạy bảo của bà luôn thật ý nghĩa và sâu sắc, cả đời em không bao giờ quên được.

Em rất yêu quý bà của em. Em mong bà sẽ luôn vui vẻ, sống thật lâu cùng với gia đình mình để em được bà dạy bảo và yêu thương bà nhiều hơn nữa.

------Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp------

 

AANETWORK
 

 

YOMEDIA
ATNETWORK
ON