Học247 xin giới thiệu đến các em bài văn mẫu Kể về bà của em dưới đây nhằm giúp các em có thêm kiến thức viết văn kể về người thân yêu của em. Chúc các em sẽ có được những bài văn thật hay nhé!
Đề bài: Bằng một bài văn ngắn em hãy kể về người bà mà em kính trọng nhất.
Gợi ý làm bài:
1. Bài văn mẫu số 1
Gia đình có vai trò quan trọng đối với mỗi con người. Bởi ở đó có những người luôn yêu thương chúng ta. Với em, gia đình là nơi có bà nội - người yêu thương em nhất trên đời.
Bà em đã gần bảy mươi tuổi, nhưng bà vẫn còn minh mẫn lắm. Dáng người bà nhỏ, lưng của bà đã bị còng xuống. Đó là dấu ấn còn lại của cả một cuộc đời nhọc nhằn vất vả. Biết bao năm tháng bà đã làm việc cần mẫn để nuôi gia đình. Bà có một khuôn mặt phúc hậu. Mái tóc đã bạc trắng. Làn da in hằn dấu vết của thời gian nhưng vẫn toát lên vẻ hồng hào tươi sáng. Đôi mắt của bà đã mờ đục đi nhiều. Nhưng cái nhìn trìu mến không vì thế mà bị phai nhòa, em có thể cảm nhận được từ ánh nhìn của bà là cả bầu trời yêu thương với con cháu. Trong mắt của em, bà vẫn đẹp - một vẻ đẹp hiền từ như những bà tiên trong truyện cổ tích.
Đôi bàn tay với những nếp nhăn nheo nhưng rất ấm áp. Đôi bàn đại đã làm lụng lo cơm ăn áo mặc cho cả gia đình. Em vẫn thường ngồi bên nghe bà kể chuyện, rồi nắm lấy bàn tay bà áp lên gò má của mình. Hơi ấm mà bàn tay mà mang lại như một nguồn sức sống ấm nóng sưởi ấm tâm hồn em. Những vất vả trong cuộc sống vẫn không làm mất đi sức khỏe và sự minh mẫn của bà. Bà nội của em vẫn có thói quen tập thể dục buổi sáng đều đặn. Bà vẫn nhớ rõ những câu chuyện ngày xưa để kể cho em nghe. Nhờ có bà mà em đã thấu hiểu hơn nỗi khổ cực của nhân dân ta trong những năm chiến tranh ác liệt. Buổi tối đến, em thường ngủ cùng bà, rúc đầu vào cánh tay của bà nghe bà kể cho những câu chuyện cổ tích.
Bà nội đã chăm sóc từ khi em còn rất nhỏ. Cho đến bây giờ, bà cũng là người dạy dỗ em những bài học bổ ích. Em lớn lên nhờ có sự chăm sóc ân cần và ấm áp, nhờ những cái ôm động viên, những cái xoa đầu khích lệ. Bà còn dạy em phải biết yêu thương, biết chia sẻ với mọi người. Nhờ có sự động viên của bà mà em đã cố gắng học tập thật tốt để tương lai sẽ trở thành một người có ích cho xã hội.
Em hy vọng bà sẽ luôn khỏe mạnh để sống với em thật lâu hơn nữa. Từ tận đáy lòng, em muốn gửi lời yêu thương đến người bà của mình.
2. Bài văn mẫu số 2
Mọi người trong gia đình tôi đều rất yêu thương nhau. Nhưng người mà tôi yêu mến và kính trọng nhất là bà nội của tôi.
Năm nay, đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng bà còn rất khoẻ. Da bà nhăn nheo, ngăm đen. Tôi vẫn đùa, đấy là chứng tích của thời gian. Khác với những người bà cùng tuổi, bà tôi có mái tóc đen, dài, lúc nào cũng được búi gọn sau gáy. Vầng trán cao, đôi mắt to đã có phần mờ đục. Đặc biệt nụ cười với hàm răng nhuộm đen làm bà thêm phúc hậu. Đôi bàn tay xương xương với những vết chai sần vì làm lụng vất vả. Bà ăn mặc rất giản dị, nhiều khi chỉ là những bộ đồ nâu đã cũ. Mỗi khi mẹ tôi biếu tiền để mua quần áo, bà thường lắc đầu và bảo: "Mẹ già rồi, không cần nhiều quần áo, con để tiền đó lo cho bọn trẻ".
Bà nội tôi rất thích chăm sóc cây xanh. Sáng sáng, bà thường tự tay tưới tắm và bắt sâu cho cây. Một lần, cái Anh, em họ tôi hỏi bà: "Bà ơi, tại sao bà quý những cái cây này thế. Có khi nào bà yêu chúng hơn bọn cháu không?". Bà nhìn chúng tôi, bảo: "Sao thế được, tất nhiên là bà phải yêu các cháu bà hơn rồi. Những cái cây này chỉ là thú vui của bà thôi. Đây là những cái cây ông để lại khi mất. Bà thay ông chăm sóc chúng".
Bà rất yêu chúng tôi. Hồi tôi còn bé, bà đã thay mẹ, chăm bằm tôi từng li từng tí. Hằng đêm, bà đưa tôi vào giấc ngủ qua những khúc hát ru. Mỗi lần tôi ốm, bà xuống chăm nom tôi để mẹ đi làm. Bà ngồi bên giường, dỗ dành, đút cho tôi từng thìa cháo nhỏ. Suốt những năm tuổi thơ, tôi đã lớn lên trong vòng tay yêu thương của bà. Sau này, khi không còn ở bên tôi thường xuyên nữa nhưng cứ mỗi lần xuống nhà tôi chơi, bà lại mang rất nhiều quà quê lên cho tôi và hàng xóm láng giềng. Ai cũng yêu quý và kính nể bà.
Bà rất nhân hậu. Có lần, nhìn thấy một em bé ăn xin từ xa, bà vội bước lại cho bé tiền và bảo bé đi mua gì ăn cho đỡ đói. Đợi em đi khỏi, bà nói với tôi: "Cháu đã nhìn thấy em đó chưa? Bà đoán chắc em bé đó chỉ tầm tuổi cháu thôi, thế mà đã phải ra đường ăn xin. Thật tội nghiệp. Nếu từ nay về sau, cháu gặp ai cơ nhỡ, khó khăn, cháu nhớ giúp người ta. Họ cũng là người như chúng ta, chẳng qua cuộc sống của họ không được may mắn, cháu không bao giờ được kì thị, chế giễu người ta".
Vì rất yêu quý bà nên tôi rất thích được về quê. Tôi chỉ mong luôn được gặp bà, được nghe những câu chuyện cổ tích của bà, được nằm trong lòng bà, thiu thiu ngủ qua tiếng ru à ơi của bà. Tôi rất yêu bà, Tôi mong sẽ không bao giờ phải xa bà.
3. Bài văn mẫu số 3
Mỗi lần thấy những túi bánh đa tôi lại nhớ đến người bà kính yêu của tôi. Bà tôi năm nay đã gần bảy mươi nhưng vẫn còn minh mẫn và rất yêu thương con cháu. Da mặt nhăn nheo, cái miệng móm méo lúc nào cũng nhai trầu đỏ tươi, mái tóc bà đã bạc gần hết.
Ngày tôi còn bé, ngày đó bà vẫn còn khỏe lắm. Bà thường đi chợ và mua quà bánh cho tôi. Tôi luôn ngóng bà về vào những buổi chiều. Bà tôi ngày đó bán hàng mã và cau trầu. Bánh đa - là món mà không chỉ tôi mà bọn trẻ con thời đó đều rất khoái khẩu, bởi nó được nướng trên những hòn than đỏ lòm, ngọn lửa xanh lè của các bà cụ hành nghề lâu năm rất giòn và ngon. Mỗi lần thấy bà thấp thoáng ở đầu ngõ, tôi đã chạy òa ra ôm lấy bà và đón lấy xâu bánh đa giòn rụm.
Bây giờ bà đã già, chỉ ở nhà đi đi lại lại để con cháu chăm sóc. Bà còn kể cho tôi nghe vô số chuyện cổ tích có cô Tấm, nàng Tiên, ông Bụt. Cả những lúc khó khăn bom đạn, những lúc ba bữa mới được một bát cơm, cuộc sống cực khổ, khắc nghiệt cũng được bà tôi kể lại giúp tôi hiểu rõ hơn về cuộc đời cơ cực của nhân dân ta trong thời kì bom đạn. Bà tôi kể, vào thời bình bà cũng đi bán bánh đa nhưng vì nhiều lí do mà bà chuyển sang nghề bán hàng mã, và cho đến giờ bà vẫn bán. Nhưng tôi có được biết qua mẹ tôi, đó là bà tôi cũng nướng bánh đa rất ngon và giòn, không bao giờ bị cháy cả.
Có lẽ vì vậy mà sự gắn bó của tuổi thơ tôi với những túi bánh đa thật ngon. Bà tôi thật hiền và nhân hậu. Bà rất yêu thương con cháu, luôn có những lời khuyên đúng đắn đối với tôi. Mỗi lúc buồn phiền chuyện gì đó tôi hay kể với bà, được bà âu yếm và nói điều hay lẽ phải, cái đúng cái sai, tôi thấy thật thoải mái và yêu bà hơn.
Tình cảm gia đình, tình cảm máu chảy ruột mềm mà khó có gì có thể sánh nổi. Bà luôn là người tôi yêu quý, kính trọng và biết ơn. Người đã cho tôi tuổi thơ tươi đẹp, tất cả đều hiện lên trong kí ức của tôi. Ở bên bà tôi luôn có cảm giác ấm áp, được an ủi chở che, một cảm giác thật an toàn. Tình yêu của bà dành cho con, cho cháu thật bao la. Tình cảm đó tôi không thể nào đền đáp hết. Tuổi thơ tôi thật đẹp, trong câu chuyện đấy có bà, người đã góp phần quan trọng tạo nên một tôi của bây giờ.
Tôi đã lớn và đi học nhưng vẫn muốn bà âu yếm và vuốt ve như hồi bé. Bây giờ bà tôi đã già đi nhiều, sức khỏe cũng không còn được như trước. Tôi mong sao bà tôi sống thật lâu và mạnh khỏe. “Cháu yêu bà nhiều lắm”.
Mỗi khi nhớ lại những kỉ niệm về bà, lòng tôi không sao khỏi bồi hồi về những kỉ niệm đã gắn bó với bà trong suốt thời gian tôi bên cạnh bà, khi lớn lên bà đã quan tâm và chăm sóc tôi mỗi ngày, hình ảnh về bà tôi không bao giờ có thể quên được, bà luôn tần tảo, chăm sóc và chăm lo cho tôi, hình ảnh đó sẽ giúp tôi nhớ mãi về bà.
Bà là người bà tần tảo, luôn thương yêu con cháu, bà luôn hết lòng vì những người xung quanh, bà của tôi được rất nhiều người yêu quý, có lần bà đã dẫn tôi đi chợ quê. Và tôi nhớ mãi những khoảnh khắc đó, hình ảnh đó sẽ làm tôi nhớ mãi về bà, bà là người mẹ, người bà luôn yêu thương tôi hết mực. Tôi sẽ không bao giờ có thể quên được những cảm xúc và kỉ niệm với người bà của mình, bà là người trao cho tôi niềm tin để tôi có thể cố gắng và học tập tốt mỗi ngày.
Bà tôi người phụ nữ của gia đình, cả cuộc đời bà luôn hết mình với gia đình nhỏ bé của mình, luôn tần tảo chỉ bảo con cháu khi mà có ai làm gì đó sai. Bà hiền lành, nhẹ nhàng và từ tốn, không bao giờ bà cáu gắt với chúng tôi. Tôi rất yêu quý bà của tôi.
4. Bài văn mẫu số 4
Bà ngoại là người mà em yêu thương, kính trọng nhất trong cuộc đời. Bởi bà đã chăm sóc em từ khi còn nhỏ cho đến tận bây giờ.
Năm nay, bà ngoại của em sáu mươi tuổi. Trước đây, bà em là một giáo viên tiểu học nhưng hiện tại bà đã về hưu. Bà của em có dáng người thanh mảnh. Khuôn mặt trái xoan đã in hằn dấu vết của thời gian. Mái tóc dài của bà giờ đã điểm những sợi tóc trắng. Nhưng với em, bà vẫn còn xinh đẹp lắm. Em thích nhất là nụ cười rạng rỡ của bà.
Bố mẹ thường xuyên phải đi công tác xa nhà. Một tay bà đã chăm sóc em từ miếng ăn đến giấc ngủ. Bà thường kể có lúc em ốm, quấy khóc khiến mà mẹ em không sao giỗ được. Chỉ đến khi bà ngoại bế thì em mới chịu nín. Bà cũng là người luôn ở bên chứng kiến từng bước trưởng thành của em: lúc em tập đi, tập nói… Em vẫn nhớ những khi được ngủ cùng bà, nghe bà kể chuyện. Giọng kể của bà thật hấp dẫn. Những câu chuyện cổ tích mà bà kể đến bây giờ em vẫn còn thuộc lòng.
Điều quý giá nhất chính là bà đã dạy cho em nhiều bài học bổ ích. Bà dạy em phải biết tôn trọng mọi người xung quanh. Bà còn dạy phải biết chia sẻ với những người có hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống. Nhờ có bà mà em cũng tự giác hơn trong học tập. Có những khi gặp phải một bài tập khó, em cũng nhờ đến sự giúp đỡ của bà.
Em biết rằng bà rất yêu thương em. Chính vì vậy, em luôn cố gắng ngoan ngoãn, học giỏi để bà vui lòng. Em luôn mong bà có thể thật khỏe mạnh để ở bên em thật lâu.
------Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp------