YOMEDIA
NONE

Nêu phương thức biểu đạt chính của đoạn Kể từ hôm đó, mặc dù mọi chuyện...

Câu 1: (3,0 điểm)

Đọc đoạn trích và trả lời các câu hỏi bên dưới:

"... Kể từ hôm đó, mặc dù mọi chuyện vẫn như cũ trong căn nhà của chúng tôi, nhưng tôi luôn luôn cảm thấy mình bất tài nên bị đẩy ra ngoài. Những lúc ngồi bên bàn học, tôi chỉ muốn gục xuống khóc.

Tôi chẳng tìm thấy ở tôi một năng khiếu gì. Và không hiểu vì sao tôi không thể thân với Mèo như trước kia được nữa. Chỉ cần một lỗi nhỏ ở nó là tôi gắt um lên.

Tôi quyết định làm một việc mà tôi vẫn coi khinh: Xem trộm những bức tranh của Mèo. Dường như mọi thứ có trong ngôi nhà của chúng tôi đều được nó đưa vào tranh. Mặc dù nó vẽ bằng những nét to tướng, nhưng ngay cả cái bát múc cám lợn, sứt một miếng cũng trở nên ngộ nghĩnh. Con mèo vằn vào tranh, to hơn cả con hổ nhưng nét mặt lại vô cùng dễ mến ..."

(Trích Bức tranh của em gái tôi – Tạ Duy Anh – Ngữ văn 6, tập 2)

a. Nêu phương thức biểu đạt chính của đoạn trích. (0,5 điểm)

b. Trong đoạn trích, người anh đã bộc lộ thái độ chưa tốt đối với em gái của mình? Em hãy viết một lời khuyên có ý nghĩa cho người anh trai này để anh ấy thay đổi. (1,5 điểm)

c. Tìm một phép so sánh có trong đoạn trên. Cho biết đó là kiểu so sánh nào? (1,0 điểm)

Câu 2: (2,0 điểm)

Hàng ngày, việc thiếu tôn trọng bạn bè cùng trường, cùng lớp có thể dẫn đến những hành động, hậu quả không hay. Em hãy viết đoạn văn (từ 5 đến 8 câu) trình bày suy nghĩ của mình về sự cần thiết của thái độ biết tôn trọng, yêu quý bạn bè.

Câu 3: (5,0 điểm)

Những nơi ta đi qua, những cảnh vật ta trông thấy – ngôi trường, khu phố, con đường... dù ít dù nhiều cũng để lại cho ta ấn tượng khó quên. Hãy viết bài văn tả lại một khung cảnh mà em yêu thích nhất.

Theo dõi Vi phạm
ADSENSE

Trả lời (1)

  • Vì thời gian có hạn nên mình sẽ giúp bạn câu ba nhé.

    Bài làm:

    Đời người luôn ngăn ngủi, và chúng ta sẽ có những kỉ niệm khó quên bên những khung cảnh phù hợp.(ở những nơi mà mình từng tới). Và tôi nhớ nhất là vào mỗi ngày hai mươi ba tháng ba âm lịch hàng năm, tôi thường ra mộ ba để chạp mộ, báo hiếu với ba qua những mâm cổ(cỗ) nhỏ hay là ôn lại kỉ niệm cũ của hai ba con.

    Khi ba tôi còn sống, ông là một người hiền lành , dễ gần và dễ mến. Chỉ do một tai nạn mà ông phải rời xa gia đình mãi mãi. Ba tôi rất thương tôi, tuy là hai ba con sống với nhau chỉ được bốn mươi sáu tháng nhưng cũng đã có không ít kỉ niệm vui buồn với nhau.

    Tôi nhớ rằng có lần ba tôi cho tôi ăn mà tôi không chịu ăn, ba đã tức giận để mức độ nào, hay là ba ru tôi ngủ ấm áp ra làm sao, ... tất cả tôi vẫn còn nhớ.

    Nhưng giờ đây mỗi khi nhớ ba là tôi chỉ có thể lấy xe đạp, đạp hơn năm cây số đến nghĩa địa và kể chuyện cho ba nghe mà thôi. Tôi nhớ giỗ đầu của ba, chính tại ngôi mộ mà ba đang nằm tôi đã ôm trầm lấy ngôi mộ gần nửa tiếng và khóc nức nở. Rồi những năm về sau, tôi khốn(khôn) lớn hơn nên cảm xúc cũng kiềm chế, mặc dù môi(mỗi) ngày nỗi niềm nhớ ba càng sâu sắc. Có một hôm trước têt(tết) khi tôi đang đi bơi ở hồ, bỗng hơi ngợp nước, may mắn tôi lên được, tôi lại nhớ đến cái chết sót sa (xót xa)của ba, tôi lại đến mộ ba và khóc nức nở.

    Ngôi mộ của ba nhỏ và không sang trọng, quyền quý như những ngôi mộ bên cạnh nhưng nó là tình thương của mẹ, vợ và con cái dành cho ba. Mái ngói nhỏ và đỏ gạch ốp màu đen và mạch vữa lung tung làm cho mộ ba không thể nào đẹp được. Để an ủi ba mà mỗi tháng tôi liền (thường) đến đây một lần, nhổ cỏ, chạp mộ cho ba. Mỗi lần đến tôi luôn cầm theo một bức thứ(thư) cắm vào bình bông mong ba sẽ đọc. Mỗi lần nhìn lên tấm hình ở mộ của ba, làm lòng tôi đau như cắt. Tôi không biết trách móc sự bất cẩn của ba hay là đổ lỗi cho số phận nữa đây. Hai bên là hai cái bình bông, tôi đã khắc một bình chữ "Đạt", một bình chữ "Châu" với ý nghĩa là mong ba ấm áp hơn, hai đứa con của ba sẽ mãi bên cạnh ba, ba đừng buồn.

    Cỏ rậm rạp, mẹ bận bịu, em còn nhỏ nên tôi- đứa con lớn trong gia đình luôn tự mình làm mọi việc. Tôi nhớ có nhiều hôm tôi thấy lấp ló bóng dáng ba ở đây, tôi mong là sự thật nhưng có thể chỉ là quá nhớ ba mà thôi!

    Khung cảnh nơi đây, dù thay đổi như thế nào tôi vẫn sẽ nhận ra, bởi vì nó là nơi tôi chan chứa nhiều kỉ niệm nhật.(nhất)

    Sau này khi lớn lên, dù có đi đâu tôi vẫn sẽ dành thời gian về đây, gần ba thêm chút nữa. Sẽ không bao giờ quên những kỉ niệm trên mảnh đất bé nhỏ có mang tên một người chết đuối "Nguyễn Đức Thịnh".

    _________ Cảm xúc dạt dào, hình ảnh chân thực sẽ mang đến thành công của văn miêu tả_______________

      bởi Do thi hoai 04/01/2019
    Like (0) Báo cáo sai phạm

Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!

Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản

Gửi câu trả lời Hủy
 
NONE

Các câu hỏi mới

AANETWORK
 

 

YOMEDIA
AANETWORK
OFF