Người ấy sống mãi trong lòng tôi về bạn.
Người ấy sống mãi trong lòng tôi về bạn.
Trả lời (2)
-
Trong cuộc đời của mỗi con người thì có lẽ thời gian đẹp nhất chính là tuổi thơ và tôi cũng vậy. Tuổi thơ của tôi cũng như bao người khác cũng vui chơi, cũng có bạn bè, cũng có nhưng kỉ niệm thật đẹp Nhưng có lẽ sẽ không bao giờ quên được 1 kỉ niệm đã làm tôi nhớ mãi.
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được kỉ niệm ấy, một kỉ niệm buồn nhưng tôi không sao quên được. Khi ấy tôi có 1 cô bạn thân, có thể nói là thân lắm. Nhưng con nít thì vẫn có những lúc giận hờn vu vơ rồi lại làm lành. Tôi nhớ có 1 lần bạn ấy vô tình làm hư con búp bê mà tôi thích nhất đã cho bạn mượn hôm trước và cũng đã xin lỗi nhưng vì quá thích con búp bê ấy nên tôi quá nên tôi đã giận bạn ấy. Cũng 1 thời gian khá dài chúng tôi không nói chuyện với nhau, thực ra thì lúc ấy tôi buồn lắm nhưng những suy nghĩ trẻ con của tôi là bạn ấy sai thì phải năn nỉ mình chứ. Sau đó tôi đã suy nghĩ về hành động của mình nhưng vẫn cho là mình đúng. Rồi mẹ tôi thắc mắc là vì sao 2 đứa chúng tôi không cùng đi chơi nữa và tôi đã kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ tôi nói rằng: “Con cũng biết là bạn ấy không có cố ý rồi mà,vì sao còn giận bạn ấy nữa. Dù sao thì bạn ấy cũng đã xin lỗi con rồi mà”. Tôi đáp lại mẹ “Con không biết nữa nhưng có thể là bạn ấy ghen tị vì con có 1 con búp bê đẹp nên đã làm hư nó”. Mẹ tôi từ tốn khuyên “Nếu bạn ấy ghen tị với con thì đã không cần xin lỗi con mà phá hư xong thì thôi”. Lúc ấy tôi vẫn khăng khăng cho rằng mình làm đúng và mẹ nhẹ nhàng nói “Trong cuộc sống không ai không phạm sai lầm nhưng quan trọng là họ biết tự nhận ra sai lầm của họ. Cũng như bạn con biết bạn ấy sai và xin lỗi. Còn con, con có biết mình đang sai để nhận ra không?”
Tôi vẫn cãi “Con sai nhưng nếu con xin lỗi thì bạn ấy chắc cũng sẽ không tha cho con đâu”. Mẹ đã nói “Con người đều có lòng vị tha con à và mẹ tin rằng bạn ấy sẽ không giận con nữa đâu vì con đã nhận ra sai lầm của mình mà”. Sáng hôm sau tôi đã xin lỗi bạn ấy nhưng nghĩ rằng bạn ấy sẽ không tha cho tôi đâu vì tôi đã làm sai mà. Nhưng khi vừa nghe câu xin lỗi của tôi thì bạn ấy đã mỉm cưới và nói “Bạn không có sai, tất cả là do mình. Mình đã làm hư con búp bê của bạn.” Tôi chỉ cười và nghĩ thầm những gì mẹ đã nói đúng. Và sau đó chúng tôi lại thân thiết với nhau như ngày nào. Những ngày không đến trường chúng tôi thường cùng nhau ra công viên thả diều, nhay dây, Nhưng rồi 1 ngày, tai họa cũng đổ lên đâu chúng tôi. Cũng như bao ngày khác, chúng tôi cùng nhau ra công viên chơi ném bóng, lúc ấy bạn ấy lỡ tay ném trái bóng mạnh tay quá nên cũng văng đi khá xa, tôi giận quá đã hét lên “Mình không chơi với bạn nữa, bạn ném mạnh vây sao mình chụp được?” Và bạn ấy đã chạy ra nhặt trái bóng và 1 chiếc ô tô lao đến tông thẳng vào bạn rồi vọt đi luôn. Lúc ấy tôi hoảng quá không biết phải làm gì và hạy đến bên bạn ấy. Bạn ấy đã mỉm cười và nói với tôi: “Chúng ta mãi là bạn thân nha, tha lỗi cho mình đi. Mình nhặt lại đước bóng cho bạn rồi nè”. Nói xong thì bạn nhắm mắt lại và tôi đã nghĩ răng bạn ấy chỉ ngủ quên mà thôi. Tôi gọi mãi mà bạn vẫn không tỉnh dậy rồi mẹ tôi chạy ra gọi tôi về như thường ngày. Tôi kể cho mẹ nghe mọi chuyện và mẹ đã gọi ba mẹ bạn ấy đền rồi đưa tôi về nhà. Mấy ngày sao, không thấy bạn ấy đi học cũng không thấy qua nhà rủ tôi đi chơi. Tôi hỏi mẹ thì mẹ nói: “Bạn ấy đã đến 1 nơi rất xa, xa nơi này nhiều lắm con à”. Lúc ấy tôi thầm trách bạn ấy đã đi chơi xa mà không rủ mình, thật quá đáng mà không biết nơi bạn ấy đi chơi có đẹp không nhỉ? Nhưng rồi cái suy nghĩ ấy đã thực sự biến mất trong đầu tôi khi tôi đã hiểu ra rằng, cái nơi xa ấy không là gì khác mà có lẽ là thiên đường vì mẹ tôi đã nói, người tốt nhất định sẽ được lên thiên đường mà.
Cho đến bây giờ, có thể nói tôi đã khôn lớn nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao trên đời này lại có những người quá vô tâm đối với người khác và quá vô tâm đối với bạn tôi, cướp đi sinh mạng của bạn ấy và rồi lao vút đi. Tôi không biết họ có ăn năn, hối hận về nhưng gì đã gây ra cho người khác không nhưng tôi nghĩ sẽ là không. Nếu mọi người trên thê giới này đều không quá vô tâm như vậy thì có lẽ sẽ không phải quá nhiều người phải chết như vây. Giá mà lúc ấy, người lái chiếc ô tô đâm chết bạn tôi dừng lại và đưa bạn ấy vào bệnh viện thì có lẽ bạn ấy đã được cứu sống nhưng mà người ấy đã không làm như vậy. Tại sao lại thế? Tôi nghĩ bản thân mình phải sống thật tốt và có ý nghĩa vì luôn có 1 thiên thân bên cạnh luôn ủng hộ cho tôi mà. Tôi chỉ có 1 ước muốn là tát cả mọi người đều phải có trách nhiệm trước những việc mình làm vì ai cũng sẽ phạm sai lầm nhưng quan trọng là họ sẽ sửa chữa sai lầm đó như thế nào.
bởi thuy linh 15/01/2020Like (0) Báo cáo sai phạm -
Trong cuộc sống, rất nhiều người cần được sự giúp đỡ của người khác và không phải ai trong số họ cũng nhận được nó. Có nhưng kẻ vô tâm chỉ quan niệm rằng “cháy nhà hàng xóm” không liên quan đến mình. Có những người bày tỏ sự cảm thông bằng sự xót xa cho hoàn cảnh khó khăn họ, nhưng dù vậy nó chỉ làm người ta cảm thấy mình thật đáng thương và càng tuyệt vọng hơn nữa. Cuối cùng trên cả là những người hết lòng giúp đỡ người khác bất chấp tất cả. Và tôi đã nhận được một sự giúp đỡ như vậy từ Tuấn-ân nhân, người sống mãi trong lòng tôi.
Có lẽ, ai cũng nghĩ chúng tôi là một đôi bạn rất thân thiết. Không, thực ra Tuấn là người mà tôi rất hiếm nói chuyện hay chính xác là chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện như những người bạn thực sự. Tuấn là một người hàng xóm ở quê tôi. Bố tôi kể cho tôi rằng: Nhà Tuấn rất nghèo, hằng ngày Tuấn phải đi làm phụ giúp cha mẹ kiếm tiền. Và cũng vì gia cảnh mà Tuấn chỉ được học đến lớp giữa lớp ba là phải nghỉ học. Trong đám trẻ thôn quê, Tuấn gầy guộc. xanh xao và thấp bé nhất, Tuấn luôn mặc những bộ quần áo được chắp vá nhiều lần và luôn luôn hài lòng vào bộ quần áo của mình, cậu không bao giờ đòi mẹ mua quần áo mới. Tuấn thường chân tay lấm lem bùn đất, cậu chính là một “nông dân chân lấm tay bùn” thực sự. Trong khi lũ trẻ quê tôi mê mẩn, đua đòi theo những trò chơi điện tử phung phí tiền bạc của cha mẹ thì Tuấn ở nhà làm giúp cha mẹ biết bao công việc. Từ trông em đến rửa bát, nấu cơm rồi giặt quần áo, Tuấn đều hoàn thành một cách xuất sắc. Cứ chiều chiều, Tuấn chăn trâu trên bãi cỏ ở cánh đồng quê tôi. Đặc biệt, tuy nhỏ con nhưng Tuấn rất là khỏe, hằng ngày Tuấn gánh mấy gánh lúa, kéo xe bò cho mẹ. Cuối tuần rảnh rỗi Tuấn còn đi làm phụ hồ. Cuộc sống của Tuấn là vậy đấy.
Tôi là dân thành phố nên tôi thường xuyên được mặc những bộ quần áo đẹp và được chơi những trò chơi mà ở quê có lẽ không bao giờ có. Mỗi khi về quê, tôi thường “diện” những bộ quần áo thật đẹp và thường đem theo những món đồ chơi yêu thích nhất như: Máy chơi điện tử, ô tô điều khiển từ xa, những con đồ chơi rô-bôt, siêu nhân,… Bọn trẻ ở quê cứ trố mắt nhìn trong sự thèm thuồng. Chúng nó cứ tranh nhau để được chơi. Trong số đó có Tuấn, nhìn chân tay bẩn thỉu của nó mà cầm đồ chơi “xịn” của tôi thì bẩn hết, tôi liền không cho Tuấn chơi. Nhưng Tuấn cứ túm áo tôi nài nỉ làm bẩn hết áo tôi, tôi liền xô ngã Tuấn và mắng cho cậu một trận. Tuấn liền đứng dậy, phủi quần áo rồi chạy đi, tôi có nghe được tiếng sụt sịt của cậu. Lúc tôi về, bố tôi mắng tôi một trận, thì ra thằng bé hàng xóm ông tôi về kể cho bố tôi sự việc vừa rồi. Tôi tự đặt câu hỏi: Tại sao bố tôi mắng tôi chỉ vì một thằng nhà quê? Bố tôi kể cho tôi về gia cảnh đáng thương của Tuấn, nhưng tôi thầm nghĩ nhà quê thì phải thế.
Một hôm, tôi về quê với chiếc ô tô điều khiển từ xa, như thường lệ chúng nó cứ xúm hết vào tranh nhau chơi. Lúc đến lượt thằng Tâm, nó bé nhất hội nên phải chơi sau. Nó loay hoay không biết làm thế nào, rồi gạt luôn phím điều khiển làm ô tô cứ lao về phía trước. Chúng nó hò hét ầm ĩ, tôi đang chơi điện tử liền ngoái ra nhìn, vội chạy ra. Lúc đó, thằng Hiếu-đứa nghịch và còi nhất hội- giật lấy bộ điều khiển từ tay thằng Tâm, hai đứa giằng co nhau làm gãy cái ăng-ten. Tôi tức giận xô hai đứa nó ngã, rồi giật lấy bộ điều khiển, nhưng điều chỉnh mãi chiếc ô tô vẫn lao về phía trước; tôi hoảng hốt đuổi theo. Chiếc ô tô lao thẳng xuống hồ và bánh xe không quay nữa. Tôi lấy cái que đứng trên bờ khều cái ô tô. Nhưng rồi một sự cố đã xảy ra, tôi trượt chân vào vũng bùn và ngã xuống hồ làm cái ô tô trôi ra xa, nhưng tôi vẫn cố với tới lấy chiếc xe. Thế rồi tôi chim nghỉm, quá sợ hãi vì không biết bơi, tôi quay lại và khua khoắng chân tay, tìm mọi cách để vào bờ. Nước hồ rất lạnh ngấm vào người tôi làm tôi cảm thấy rét buốt và bỗng tôi cảm thấy mình bị chuột rút. Tôi quá sợ hãi đến òa khóc, nhưng rồi nước tràn vào miệng làm tôi muốn khóc cũng không được. Tôi cầu mong một sự giúp đỡ của ai đó, tôi thầm nghĩ người nào cứu tôi sẽ là ân nhân suốt đời của tôi. Có thể là lũ trẻ kia, vì tôi biết trong số chúng đứa nào cũng biết bơi và không chỉ có thế, chúng còn bơi rất giỏi. Và quả thực trong làn nước, tôi nhận ra là một bóng người nhỏ con bơi đến chỗ tôi. Tôi vui sướng vì tôi đã có một tia hy vọng cuối cùng rồi ngất đi.
Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm ở bệnh viện trong sự lo lắng của mọi người. Tôi nhìn ra cửa sổ, đây không phải vùng quê tôi, mà là trên thành phố. Tôi hỏi bố tôi ai đã cứu tôi, bố tôi buồn bã kể lại rằng: Người cứu tôi không phải lũ trẻ mượn đồ chơi của tôi cứu tôi mà chính là người mà tôi đối xử rất tồi- Tuấn. Hôm đó,Tuấn đi làm đồng qua đó và đã thấy tôi bị như vậy. Tuấn không do dự cởi áo nhảy xuống đưa tôi vào bờ. Không chỉ vậy, Tuấn còn cõng tôi về tận nhà ông, kể cả khi tôi sắp về, Tuấn cũng thường xuyên sang hỏi thăm tôi đã đỡ chưa? Nghe bố kể lại mà nước mắt tôi rơm rớm và tôi thực sự hối hận.
Hè năm sau, tôi về quê, tất nhiên là không ăn diện và đem đồ chơi như mọi khi nữa, nhưng tôi không quên mang quà cho vị ân nhân của tôi. Về đến quê, chưa kịp vào nhà tôi đã chạy một mạch đến nhà Tuấn, nhưng nó không còn là túp lều như xưa nữa và giờ đây nó đã là một căn nhà cao tầng khá đẹp. Tôi gặng hỏi chủ nhà về Tuấn, ông ấy nói không biết Tuấn là ai. Tôi buồn bã đi về, bố tôi lo lắng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, như xực nhớ ra tôi chạy đi hỏi ông tôi về tin tức của Tuấn. Ông tôi bảo tôi rằng gia đình Tuấn do không có tiền trang trải nợ nần đã phải bán căn nhà và mảnh ruộng đi, rồi chuyển vào quê ngoại sinh sống. Tin tức ấy như một cú sốc với tôi vì tôi và Tuấn chưa từng nói chuyện dù chỉ một lần và có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp Tuấn nữa. Tôi giữ món quà mà tôi định tặng Tuấn như một vật kỉ niệm vô giá.Vậy là tôi đã mất một người bạn, một người bạn thôn quê hiền lành, thân thiện và vô cùng dũng cảm.
Qua đây tôi đã rút được bài học, kinh nghiệm sống thấm thía. Không bao giờ được khinh thường người khác; hãy giúp đỡ người khác và đừng mong mỏi ở họ điều gì. Và tôi chợt nhớ ra một triết lý rằng khi cho đi một sự giúp đỡ, cuộc sống sẽ trả lại cho bạn một sự giúp đỡ tương ứng. Mỗi khi xem báo đài, thấy một hành động dũng cảm cứu người khác, tôi lại chợt nhớ đến cậu bé cứu tôi năm nào.
bởi Phương Nguyễn Uyên 17/01/2020Like (0) Báo cáo sai phạm
Video HD đặt và trả lời câu hỏi - Tích lũy điểm thưởng
Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!
Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản
Các câu hỏi mới
-
Viết một bài văn giới thiệu về tác giả thơ mới:
- Giới thiệu chung: tên, quê, xuất thân, năm sinh, năm mất
- Cuộc đời - con người ( tiểu sử )
- Sự nghiệp sáng tác:
+) Tác phẩm chính
+) Phong cách sáng tác
+) Vị trí trong nên văn học
24/11/2022 | 0 Trả lời
-
Theo em nguyên nhân nào quyết định sự hồi sinh Giôn-Xi
25/11/2022 | 0 Trả lời
-
Theo em nguyên nhân nào quyết định sự hồi sinh Giôn-Xi
Giúp mình với ạ
25/11/2022 | 1 Trả lời
-
viết đoạn văn trình bày suy nghĩ của em về tịnh thần tự học trong đoạn văn sử dụng ít nhất 2 câu ghép
giúp mik với ak mik cần gâsp
28/11/2022 | 0 Trả lời
-
Trong câu: Người xưa có câu: “Lá lành đùm lá rách” khuyên chúng ta phải yêu thương và đùm bọc lẫn nhau Dấu ngoặc có có ý nghĩa gì
28/11/2022 | 0 Trả lời
-
Câu này dùng biện pháp tu từ so sánh hay nhân hóa vậy ?
Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ.
14/12/2022 | 0 Trả lời
-
Đề bài: Viết đoạn văn quy nạp trình bày cảm nghĩ của em về nhân vật cô bé bán diêm (trong đó có 1 câu mở rộng gạch chân chú thích). mik cảm ơn trc ạ
15/12/2022 | 0 Trả lời
-
Viết 12 câu theo kiểu tổng phân hợp phân tích hình ảnh 2 cây Phong qua cảm nhận nhân vật tôi dùng 1 thán từ 1 câu ghép
19/12/2022 | 0 Trả lời
-
Trở về sau 1 ngày lm việc mệt mỏi, người mẹ xách giỏ vào bếp. Đón chị là đứa con trai đang háo hức mách mẹ những j mà em nó đã làm: “ Mẹ ơi lúc bố đang gọi điện thoại, con đang chơi ngoài sân thì em lấy bút chì màu viết lên tường, chỗ mới sơn trong phòng ấy.Con đã nói nhưng em không nghe”. Người mẹ rên rỉ:”Trời ơi”,buông giỏ và bước qua phòng, nơi cậu con trai út đang trốn. Đứa bé run lên vì sợ. Trong khoảng mười phút, người mẹ giáo huấn con về công sức, tiền bạc và khoản chi phí vì trò chơi ko đúng chỗ của con. Càng la mắng , chị càng giận và lao đến chỗ thằng bé đang sợ sệt lấy thân mình che tác phẩm của nó. Khi nhìn thấy dòng chữ “ Con yêu mẹ” được viết nắn nón trên tường , viền bằng một trái tim nguệch ngoạc nhưng rất ngộ nghĩnh, dễ thương, đôi mắt người mẹ nhòe đi.”
a. Nội dung chính của văn bản
b. Em rút ra bài học gì cho bản thân từ câu chuyện trên? ( diễn đạt bằng 1 đoạn văn ngắn từ 4-6 câu)
c. Thái độ của người mẹ trong câu chuyện trên?
20/12/2022 | 0 Trả lời
-
Viết bài văn tự sự kể về việc học của em ở năm lớp 8
24/12/2022 | 0 Trả lời
-
thuyết minh về phòng thư viện ( đừng lấy mẫu mạng ạ)
giúp nhanh cho mik vs ạ mình cần gấp
mình cảm ơn
25/12/2022 | 0 Trả lời
-
giúp mình với ạ
26/12/2022 | 0 Trả lời
-
Nêu nội dung của văn bản Lão Hạc - Nam Cao.
26/12/2022 | 0 Trả lời
-
ĐỀ BÀI:
Em hãy lập dàn ý chi tiết kể về một lần về thăm trường cũ.
Lập dàn ý chi tiết
28/12/2022 | 0 Trả lời
-
Viết đoạn văn nghị luận bày tỏ cảm nghĩ về công lao cha mẹ đối với con(từ 10 đến 15 dòng) jup e ik sắp thi rùi ạ :<<
làm đoạn văn
03/01/2023 | 0 Trả lời
-
Bài câu chuyện về những hạt muối
04/01/2023 | 3 Trả lời
-
Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ: "Mẹ ơi! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế? Thật mệt chết đi được!"
"Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh" - Ốc sên mẹ nói.
"Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?"
"Vì “chị sâu róm “sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy".
"Nhưng em giun đất cũng không có xương, cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hoá được, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?"
"Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy".
Ốc sên con bật khóc, nói: "Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng đất cũng chẳng che chở chúng ta".
"Vì vậy mà chúng có cái bình!" - Ốc sên mẹ an ủi con - "Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta dựa vào chính mình con ạ".
(Theo Quà tặng cuộc sống, NXB Thanh niên, 2009)
Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt chính.
Câu 2. Xác định kiểu câu và chức năng của câu sau : “Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế?”
Câu 3. Tìm một phép tu từ có trong văn bản trên và nêu tác dụng.
Câu 4. Em hiểu thế nào về câu nói dưới đây của ốc sên mẹ: “Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta phải dựa vào chính bản thân chúng ta.”
Câu 5. Nêu thông điệp mà em tâm đắc nhất ? Lí giải vì sao?
Bài Tập Tết mn giúp mình nhaa
15/01/2023 | 0 Trả lời
-
nhà văn pháp ana-tôn prăng-xơ từng nói đọc một câu thơ nghĩa là ta gặp gỡ tâm hồn con người qua bài thơ ông đồ làm sáng tỏ câu nói đó . GIÚP MK VS, MK CẢM ƠN NHA ♡
05/02/2023 | 0 Trả lời
-
dàn ý thuyết minh danh lam thắng cảnh bình dương giúp em với em bó tay rồi huhu
11/02/2023 | 0 Trả lời
-
Dải mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi,
Sương hồng lam ôm ấp nóc nhà tranh,
Trên con đường viền trắng mép đồi xanh,
Người các ấp tưng bừng ra chợ Tết.
Họ vui vẻ kéo hàng trên cỏ biếc;
Những thằng cu áo đỏ chạy lon xon,
Vài cụ già chống gậy bước lom khom,
Cô yếm thắm che môi cười lặng lẽ.
Thằng em bé nép đầu bên yếm mẹ,
Hai người thôn gánh lợn chạy đi đầu,
Con bò vàng ngộ nghĩnh đuổi theo sau…(Trích Chợ tết – Đoàn Văn Cừ)
1. Xác định thể thơ và phương thức biểu đạt chính của đoạn thơ trên.
2.Tìm các biện pháp tu từ và nêu tác dụng của biện pháp tu từ đó trong khổ thơ trên.
3. Khái quát nội dung khổ thơ trên bằng một câu văn.
11/02/2023 | 0 Trả lời
-
Tìm và phân tích tác dụng những hình ảnh ý nghĩa biểu tượng trong bài thơ nhớ rừng?
14/02/2023 | 1 Trả lời
-
Theo em thế hệ trẻ ngày nay phải làm gì để thể hiện lòng yêu nước của mình
15/02/2023 | 1 Trả lời
-
Giải giúp mình bài này nhé! Phân tích hình ảnh ông đồ ở 4 khổ thơ đầu
17/02/2023 | 0 Trả lời
-
Giải giúp mình bài này nhé! Xã hội Việt Nam trong thời kì hội nhập nét văn hóa vẫn được chân trọng giữ gìn từ văn bản ông đồ kết hợp vs hiểu biết của em viết 1 phần 2 trang giấy nêu nêu nên suy nghĩ về nhận xét trên * yêu cầu : ko cần 1 phần 2 trang giấy cũng đc a
20/02/2023 | 0 Trả lời
-
quyết định dời đô về vùng đất nhiều lợi thế trên em hiểu gì về đức vua lí thái tổ
trả giùm với ạ
21/02/2023 | 1 Trả lời