Câu hỏi Tự luận (7 câu):
-
Câu 1: Mã câu hỏi: 89288
Phần 1: Đọc - hiểu (5,0 điểm)
Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu nêu ở dưới:
“Trong đời sống chúng ta, thứ tài sản thường bị hủy hoại, lãng phí nhiều nhất là nước. Trong ý thức nhiều người, nước là thứ trời sinh, có thể sử dụng “vô tư”, “xả láng”, không cần giữ gìn gì hết! Nhưng đó là một nhầm lẫn lớn của một tầm mắt hạn hẹp.
Các nhà khoa học đã cho biết nước ngọt trên trái đất này có hạn. Tổng số nước ngọt trên trái đất ước tính chỉ có chưa đến một tỉ ki-lô-met khối. Số nước đó được coi là đủ cho năm 1990 khi nhân loại có ba tỉ người. Dự kiến đến năm 2025 nhân loại sẽ thêm ba tỉ người nữa, thành sáu tỉ người thì nguồn nước lấy đâu cho đủ?
Thế giới không phải nước nào cũng may mắn được trời cho đủ nước ngọt để dùng(...). Trong khi đó công nghiệp càng phát triển thì lượng nước dùng trong công nghiệp càng nhiều, nước thải công nghiệp càng làm cho sông ngoài, ao hồ bị ô nhiễm, làm giảm lượng nước ăn, chăn nuôi và trồng trọt....”.
(Theo Thanh Ba, báo nhân dân chủ nhật)
-
Câu 2: Mã câu hỏi: 89290
Đoạn trích diễn đạt theo phương thức biểu đạt nào là chính? Nêu nội dung của đoạn trích? (1.5đ)
Xem đáp án -
Câu 3: Mã câu hỏi: 89291
Xác định câu văn thể hiện sự bác bỏ của tác giả trước ý thức của nhiều người “nước là thứ trời sinh, có thể sử dụng “vô tư”, “xả láng”, không cần giữ gìn gì hết” (0.5đ)
Xem đáp án -
Câu 4: Mã câu hỏi: 89292
Theo tác giả, nguyên nhân nào làm cho nguồn nước bị hủy hoại? (1đ)
Xem đáp án -
Câu 5: Mã câu hỏi: 89293
Theo anh(chị), cần có những biện pháp nào để bảo vệ nguồn nước? (2đ)
(Trình bày thành một đoạn văn ngắn)
Xem đáp án -
Câu 6: Mã câu hỏi: 89294
Phần 2: Làm văn (5,0 điểm):
-
Câu 7: Mã câu hỏi: 89296
Trình bày cảm nhận của anh(chị) về đoạn thơ trong “Vội vàng” - Xuân Diệu.
Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua.
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già.
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài tuổi trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại!
Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt...
Con gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...
Xem đáp án