YOMEDIA
NONE

Sưu tầm những bài hay về quê hương, đất nước...

Bn nào có thơ hay tranh vẽ về quê hương, đất nước, đảng cộng sản việt nam. Cho mk xin nha!!!

Theo dõi Vi phạm
ATNETWORK

Trả lời (1)

  • BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG

    Tác giả: Nguyễn Đình Huân

    Quê hương là một tiếng ve

    Lời ru của mẹ trưa hè à ơi

    Dòng sông con nước đầy vơi

    Quê hương là một góc trời tuổi thơ

    Quê hương ngày ấy như mơ

    Tôi là cậu bé dại khờ đáng yêu

    Quê hương là tiếng sáo diều

    Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê

    Quê hương là phiên chợ quê

    Chợ trưa mong mẹ mang về bánh đa

    Quê hương là một tiếng gà

    Bình minh gáy sáng ngân nga xóm làng

    Quê hương là cánh đồng vàng

    Hương thơm lúa chín mênh mang trời chiều

    Quê hương là dáng mẹ yêu

    Áo nâu nón lá liêu siêu đi về

    Quê hương nhắc tới nhớ ghê

    Ai đi xa cũng mong về chốn xưa

    Quê hương là những cơn mưa

    Quê hương là những hàng dừa ven kinh

    Quê hương mang nặng nghĩa tình

    Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời

    Quê hương ta đó là nơi

    Chôn rau cắt rốn người ơi nhớ về.




    BÀI THƠ: YÊU LẮM QUÊ HƯƠNG

    Tác giả: Hoàng Thanh Tâm

    Em yêu từng sợi nắng cong

    Bức tranh thủy mặc dòng sông con đò

    Em yêu chao liệng cánh cò

    Cánh đồng mùa gặt lượn lờ vàng ươm

    Em yêu khói bếp vương vương

    Xám màu mái lá mấy tầng mây cao

    Em yêu mơ ước đủ màu

    Cầu vồng ẩn hiện mưa rào vừa qua

    Em yêu câu hát ơi à

    Mồ hôi cha mẹ mặn mà sớm trưa

    Em yêu cánh võng đong đưa

    Cánh diều no gió chiều chưa muốn về

    Đàn trâu thong thả đường đê

    Chon von lá hát vọng về cỏ lau

    Trăng lên lốm đốm hạt sao

    Gió sông rười rượi hoa màu thiên nhiên

    Em đi cuối đất cùng miền

    Yêu quê yêu đất gắn liền bước chân.

    BÀI THƠ: TÌNH QUÊ

    Tác giả: Hoa Lục Bình

    Chiều tà nắng ngã triền đê

    Mục đồng thông thả đi về lưng trâu

    Dòng sông xanh ngắt một màu

    Một đàn cò trắng từ đâu bay về

    Bình yên một buổi chiều quê

    Khói đồng lan tỏa đêm về vắng tanh

    Ngoài đồng cây lúa còn xanh

    Chiều quê êm ả trong lành biết bao

    Nhìn đàn gà nhỏ gọi nhau

    Mọi người xong việc gọi nhau ra về

    Giờ đây đêm cũng đã về

    Thoảng đâu trong gió tóc thề thơm hương

    Bình minh một sớm mù sương

    Đàn trâu nhai có ngoài vườn nhởn nhơ

    Cánh cò bay lạc vào thơ

    Làm cho tôi mãi ngẫn ngơ giữa đồng

    Con đò nằm dưới bến sông

    Hình như nó cũng chờ mong một người

    Người người rôm rả nói cười

    Đồng xanh bát ngát thơm mùi mạ non

    Tình quê một dạ sắc son

    Ở nơi thành thị em còn nhớ không

    Con đò bến cũ chờ mong

    Hôm nào anh cũng chờ trông em về.

    THƠ LỤC BÁT: MIỀN QUÊ
    Tác giả: Đức Trung - TĐL

    Tôi thầm nhớ một miền quê

    Ước mơ thăm lại trở về tuổi thơ

    Đồng xanh bay lả cánh cò

    Hương sen tỏa ngát mộng mơ những chiều

    Vi vu gió thổi sáo diều

    Bóng ai như bóng mẹ yêu đang chờ?

    Dòng sông, bến nước, con đò

    Có người lữ khách bên bờ dừng chân

    Xa xa vẳng tiếng chuông ngân

    Bờ tre cuối xóm trong ngần tiếng chim

    Tuổi thơ thích chạy trốn tìm

    Cây đa giếng nước còn in trăng thề

    Xa rồi nhớ mãi miền quê

    Trong tim luôn nhắc trở về ngày xưa...




    BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG QUA LỜI MẸ KỂ

    Tác giả: Công Vinh

    Con nghe Mẹ kể ngày xưa,

    Quê hương của Mẹ, mỗi trưa nắng hè.

    Bình yên những mái tranh che,

    Sông Thu in bóng luỹ tre ven làng.

    Quê hương hai tiếng dịu dàng,

    Mà sao vẫn thấy ngỡ ngàng trong con.

    Làm trai, chữ hiếu chưa tròn

    Quê Cha, đất Tổ, mỏi mòn thiệt hơn.

    Ngày xưa, Mẹ kể nguồn cơn,

    Quê hương của Mẹ, đã hơn mươi đời.

    Sông Thu, một thuở thiếu thời,

    Chiến tranh, Mẹ phải xa rời quê hương.

    Miền trung chín nhớ, mười thương

    Con như cánh Nhạn, lạc đường lẽ loi.

    Sông Thu bên lỡ, bên bồi

    Quê hương in dấu, một đời Mẹ Cha.

    Con chưa về lại quê nhà,

    Nên đâu biết được, đường xa hay gần?

    Lòng con day dứt, băn khoăn

    Nữa đời tóc đã pha dần màu sương.

    Bao giờ về lại quê hương

    Để xem Vĩnh Điện, An Tường là đâu?

    Sông Thu xanh thẫm một màu

    Bãi bồi cùng những ruộng dâu, nong tằm.

    Bây chừ, Mẹ đã yên nằm

    Lấy ai dìu dắt về thăm quê nhà

    Đời con rồi cũng sẽ qua,

    Quê hương rồi cũng chỉ là giấc mơ.

    Quê hương đẹp tựa vần thơ

    Sông Thu với những bến bờ yêu thương.

    Dù cho xa cách dặm trường,

    Lòng con vẫn mãi vấn vương Thu Bồn...

    BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG NỖI NHỚ

    Tác giả: Hoàng Thanh Tâm

    Trở về tìm mái nhà quê

    Tìm hình bóng mẹ bộn bề nắng mưa

    Tìm nắng xuyên ngọn cây dừa

    Tìm hương mạ mới gió lùa thơm tho

    Tìm đàn trâu với con đò

    Áo bà ba mẹ câu hò trên sông

    Nón lá nghiêng nắng nước ròng

    Miền quê khó nhọc con còng con cua

    Lục bình tim tím mùa mưa

    Bồng bềnh một khúc sông khua mái chèo

    Khói lên cháy bếp nhà nghèo

    Con gà cục tác con mèo quẫy đuôi

    Heo gà chạy ngược chạy xuôi

    Chân bùn tay lấm nụ cười chân quê

    Cánh cò trắng xóa vọng về

    Ngân nga vọng cổ bốn bề thiên nhiên

    Đậm đà ký ức giao duyên

    Xương cha máu mẹ dịu hiền ca dao

    Con dù biền biệt phương nào

    Quê hương một dạ dạt dào khó phai.

    THƠ LỤC BÁT: QUÊ HƯƠNG
    Tác giả: Đức Trung - TĐL

    Quê hương xa cách phương trời

    Nỗi buồn thương nhớ đầy vơi trong lòng.

    Đêm ngày hết nhớ lại mong

    Hướng về quê mẹ ròng ròng lệ rơi..!

    Nhớ chiều ra ngắm biển khơi

    Cánh buồm theo gió về nơi chốn nào?

    Quê hương hai tiếng ngọt ngào

    Đường xa vạn dặm nôn nao nhớ thầm.

    Mẹ cha xa cách bao năm

    Ban ngày thương nhớ, đêm nằm chiêm bao.

    Tuổi thơ - kỷ niệm dạt dào

    Vẫn còn đầy ắp xuyến xao tâm hồn.

    Nhớ quê lòng dạ bồn chồn

    Mỗi lần ngắm cảnh hoàng hôn... xa nhà.

    Quê hương - hai tiếng thiết tha

    Còn in ký ức đậm đà yêu thương...

    Tuổi thơ cắp sách đến trường

    Lớn lên đi khắp bốn phương chân trời.

    Nhớ về quê mẹ yêu ơi!

    Bâng khuâng lại thấy bồi hồi trong tim.




    BÀI THƠ: QUÊ HƯƠNG THANH BÌNH

    Tác giả: Lãng Du Khách

    Cảnh quê bình dị khiêm nhường

    Mà sao quá đỗi thân thương với đời

    Trưa hè vọng tiếng ru hời

    Đong đầy thương mến trong lời mẹ ru

    Chiều tà tiếng sáo vi vu

    Mênh mang trời đất lãng du thanh bình

    Người quê mộc mạc chân tình

    Cùng nhau đùm bọc hết mình đói no

    Đồng quê mỏi rã cánh cò

    Cho ta hạt gạo thơm tho nuôi người

    Dân quê rạng rỡ nụ cười

    Yêu thương đùm bọc lòng người thiện chân

    Bản tính vốn rất chuyên cần

    Hăng say lao động gian truân chẳng sờn

    Cùng nhau xây dựng giang sơn

    Để cho cuộc sống đẹp hơn với đời

    Cảnh quê xanh thắm tuyệt vời

    Thân thương gắn bó với đời dân quê

    Bình dị mà vẫn đam mê

    Đó là nơi chốn ta về ai ơi.

    BÀI THƠ: LƯNG TỰA BẾN QUÊ

    Tác giả: Toàn Tâm Hòa

    Ta về lưng tựa chiều nghiêng

    Thả hồn theo những bình yên lạ thường

    Bao năm xuôi ngược dặm đường

    Nay về gom những yêu thương đong đầy

    Đồng xanh thẳng cánh cò bay

    Dòng sông quê vẫn nặng đầy phù sa

    Sáo diều vi vút ngân nga

    Bao nhiêu âm điệu thiết tha mê hồn

    Ta ngồi nhìn ngắm hoàng hôn

    Mà lòng sao cứ bồn chồn xuyến xao

    Hương đồng gió nội ngọt ngào

    Nhà ai khói bếp quyện vào... chiều mơ!

    Ta về tìm khúc ầu ơ

    Ca dao của mẹ, ngày thơ xa rồi

    Bước chân bổi hổi bồi hồi

    Đếm từng kỷ niệm xa xôi hiện về

    Ta về lưng tựa bến quê

    Mơ màng trong những vỗ về dấu yêu

    Lưng còng dáng mẹ liêu xiêu

    Nghiêng theo bóng nắng cuối chiều mỏng manh

    Ta về bên mái nhà tranh

    Thấy bao ký ức vờn quanh bên mình

    Bữa cơm ấm áp gia đình

    Tựa vào lòng mẹ lặng nhìn rưng rưng.

    Nhớ con sông quê hương-Tế Hanh


    Quê hương tôi có con sông xanh biếc
    Nước gương trong soi tóc những hàng tre
    Tâm hồn tôi là 1 buổi trưa hè
    Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng

    Chẳng biết nước có giữ ngày giữ tháng
    Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi
    Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi
    Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ

    Sông của quê hương sông của tuổi trẻ
    Sông của miền Nam đất việt thân yêu
    Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
    Khi mặt nước dập dềnh con cá nhảy

    Bạn bè tôi túm 5 tụm 7
    Bầy chim non bơi lội trên sông
    Tôi giang tay ôm nước vào lòng
    Sông mở nước ôm tôi vào dạ

    Chúng tôi lớn lên mỗi người một ngả
    Kẻ sớm hôm chài lưới bên sông
    Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
    Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
    Nhưng lòng tôi như mưa nguồn gió biển
    Vẫn trở về lưu luyến bên sông

    Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
    Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
    Hai tiếng thiêng liêng hai tiếng miền Nam
    Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
    Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
    Tôi nhớ cả những người không quen biết
    Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
    Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
    Hình ảnh con sông quê mát rượi
    Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới
    Quê hương ơi ! lòng tôi cũng như sông
    Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
    Không ghềnh thác nào ngăn cản được
    Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
    Tôi sẽ về sông nước của quê hương
    Tôi sẽ về sông nước của tình thương

    Việt Nam quê hương ta - Nguyễn Đình Thi



    Việt Nam đất nước ta ơi
    Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn
    Cánh cò bay lả rập rờn
    Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều
    Quê hương biết mấy thân yêu
    Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau
    Mặt người vất vả in sâu
    Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn
    Đất nghèo nuôi những anh hùng
    Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên
    Đạp quân thù xuống đất đen
    Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa.
    Việt Nam đất nắng chan hoà
    Hoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanh
    Mắt đen cô gái long lanh
    Yêu ai yêu trọn tấm tình thuỷ chung
    Đất trăm nghề của trăm vùng
    Khách phương xa tới lạ lùng tìm xem
    Tay người như có phép tiên
    Trên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ
    Nước bâng khuâng những bến đò
    Đêm đêm còn vọng câu hò Trương Chi
    Đói nghèo nên phải chia ly
    Xót xa lòng kẻ rời quê lên đường
    Ta đi ta nhớ núi rừng
    Ta đi ta nhớ dòng sông vỗ bờ
    Nhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngô
    Bát cơm rau muống quả cà giòn tan...

    Về làng - Nguyễn Duy

    Làng ta ở tận làng ta
    Mấy năm một bận con xa về làng
    Gốc cây, hòn đá cũ càng,
    Trâu bò đủng đỉnh như ngàn năm nay
    Cha ta cầm cuốc trên tay,
    Nhà ta xơ xác hơn ngày xa xưa
    Lưng trần bạc nắng thâm mưa
    Bụng nhăn lép kẹp như chưa có gì

    Không răng! cha vẫn cười khì
    Rượu tăm vẫn để dành khi con về
    Ngọt ngào một chút men quê
    Cay tê cả lưỡi, đắng tê cả lòng
    Gian ngoài thông thống gian trong
    Một đời làm lụng sao không có gì

    Không răng! cha vẫn cười khì
    Người còn là quí kể chi bạc vàng
    Chiến tranh như trận cháy làng
    Bà con ta trắng khăn tang trên đầu
    Vẫn đồng cạn, vẫn đồng sâu
    Chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa
    Đường làng cây cỏ lưa thưa
    Thanh bình từ ấy sao chưa có gì

    Không răng! cha lại cười khì
    Đời là thế, kể làm chi cho buồn
    Mẹ ta vo gạo thổi cơm
    Ba ông táo sứt lửa rơm khói mù
    Nhà bên xay lúa ù ù
    Vẫn chày cối thậm thịch như thuở nào
    Các em ta vác cuốc cào,
    Rủ nhau bước thấp bước cao ra đồng
    Mồ hôi đã chảy ròng ròng
    Máu và nước mắt sao không có gì

    Không răng! cha vẫn cười khì
    Đời là thế, kể làm chi cho rầu
    Cha con xa cách bấy lâu
    Mấy năm mới uống với nhau một lần
    Bụng ta thắt, mặt ta nhăn
    Cha ta thì vẫn không răng cười cười

    Ta đi mơ mộng trên đời

    Quê hương Tế Hanh



    Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới
    Nước bao vây, cách biển nửa ngày sông
    Khi trời trong, gió nhẹ, sớm mai hồng,
    Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá

    Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã
    Phăng mái chèo, mạnh mẽ vượt trùng giang.
    Cánh buồm giương to như mảnh hồn làng
    Dướn thân trắng bao la thâu góp gió...

    Ngày hôm sau, ồn ào trên bến đỗ
    Khắp dân làng tấp nập đón ghe về"
    Nhờ ơn trời biển lặng cá đầy ghe"
    Những con cá tươi ngon thân bạc trắng

    Dân chài lưới, làn da ngăm rám nắng
    Cả thân hình nồng thở vị xa xăm
    Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm
    Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ

    Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
    Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm vôi
    Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi
    Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá!

      bởi Hoàng Huân 27/02/2019
    Like (0) Báo cáo sai phạm

Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời.
Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội!

Lưu ý: Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản

Gửi câu trả lời Hủy
 
NONE

Các câu hỏi mới

AANETWORK
 

 

YOMEDIA
ATNETWORK
ON